Dạ Quân Mạc buồn cười, mệt mỏi vỗ cái trán nàng một cái: "Ngọc
Kim Cương nặng như thế, làm thành khôi giáp cũng không mặc được. Cho
dù thật sự có thể mặc được, cũng sẽ bị người khác giải quyết."
Ngọc Kim Cương không thể bị phá hoại, nhưng vẫn có thể cắt được
những sợi tơ ngọc Kim Cương nối liền.
Nhất thời, Bạch Vũ cũng khó chịu, liền nghĩ tìm một loại có thể hoàn
toàn bảo vệ được Dạ Quân Mạc, không để cho hắn bị thương.
Nàng nhẹ tay băng thuốc lên miệng vết thương cho Dạ Quân Mạc, mũi
miệng hừ hừ giống như nói thầm: " Lần sau gặp lại tình huống này, cách xa
đi. Ta có thể tự trốn được."
"Ừm." Dạ Quân Mạc thản nhiên đồng ý, nếu thật sự còn có lần sau,
hắn vẫn sẽ đi. Hắn không muốn nàng phải gặp một chút nguy hiểm nào.
Hắn nắm bàn tay nhỏ mềm mại của Bạch Vũ, vì giúp hắn xử lý miệng
vết thương, trên tay Bạch Vũ đã dính vết máu.
Hắn không ghét bỏ hôn một cái, lấy nhẫn Bách Vũ ra, dịu dàng đeo
lên ngón áp út của Bạch Vũ.
Ánh mắt của hắn vẫn giống như lần đầu tiên, trong dịu dàng lộ ra
trang nghiêm nói không nên lời.
Bạch Vũ đã không giống như trước kia, không nhớ được bất cứ cái gì,
nàng biết cái này thể hiện ý gì.
Đôi mắt như nước, sáng ngời của nàng nhìn chằm chằm động tác của
Dạ Quân Mạc không chớp mắt, yên lặng nằm xuống, cẩn thận tựa vào bên
cạnh Dạ Quân Mạc, không đụng vào vết thương trên người hắn: "Chàng
cầm nó về? Cái này xem như là nhẫn cầu hôn sao?"