chút gì sao?"
"Thánh Quân, người Tô gia nói có lý, tuy nhiên bây giờ chỉ là nghi
ngờ, nhưng ít ra cũng phải hạn chế tự do của nàng, không thể để cho nàng
chạy."
"Đúng vậy, Thánh Quân, nếu Bạch Vũ là người bị tình nghi, người
cũng không nên mặc kệ."
Dạ Quân Mạc lạnh lùng nhếch môi: "Các ngươi đều nghĩ như vậy?"
"Thánh Quân, nếu người không đòi lại công bằng cho cha ta, hôm nay
Tô Lăng Dung ta sẽ chết ở chỗ này!" Bỗng nhiên, Tô Lăng Dung đứng dậy
từ bên cạnh Linh Vương, quyết tuyệt nhìn Dạ Quân Mạc, ánh mắt thấy chết
không sờn khiến cho người ta vừa rung động vừa khó chịu.
Bạch Vũ lại cảm thán ở trong lòng, đúng là Tô Lăng Dung sẽ diễn trò,
làm Vực Chủ làm gì, đến thế kỳ hai mươi mốt làm diễn viên còn tốt hơn.
"Rất tốt, người đâu." Hai bóng dáng ám vệ đột nhiên xuất hiện, quỳ
xuống trước mặt Dạ Quân Mạc, bọn họ là do tự tay Ám Lân huấn luyện ra,
chuyện môn bảo vệ Dạ Quân Mạc.
Môi mỏng của Dạ Quân Mạc thản nhiên nói ra mấy chữ: "Đưa Bạch
Vũ đến Vô Vọng Sơn Trang, chăm sóc nàng ấy cho tốt, nếu nàng ấy thiếu
một cọng lông tơ, Trang chủ sẽ phải lấy cái chết để ta tội."
"Tuân mệnh." Hai người lập tức đưa Bạch Vũ đi. Bạch Vũ còn chưa
phục hồi tinh thần lại đã bị đưa ra sân, Vô Vọng Sơn Trang? Đó là nơi nào?
"Nâng thi thể Linh Vương ra ngoài, thu xếp tốt một chút, thông báo ca
ca ngươi tới đỡ linh cửu đi." Dạ Quân Mạc lạnh nhạt nói với Tô Lăng
Dung, phất tay cho người khác tản ra.