"Nếu như vậy, chúng ta cũng không cần đánh, ngươi để cho ta thắng
đi." Bạch Vũ nhún nhún vai, nói vô cùng thẳng thắn.
Nam Môn Tĩnh lập tức nổi giận, nổi trận lôi đình quát: "Dựa vào cái
gì!? Ngươi có Thánh Quân làm chỗ dựa thì ta nên nhường cho ngươi?"
Bạch Vũ sửng sốt một lúc: "Ngươi phản ứng lớn như vậy làm gì?
Chúng ta đều là vì Ám Dạ Đế Quốc, không phải nên nhường một chút
sao?"
Lúc hai trọng tài sắp xếp đối thủ đều đã cố gắng sắp xếp người ở hai
bên làm đối thủ, rất ít khi sắp xếp tuyển thủ tỷ thí đến từ cùng một thế lực.
Nhưng nếu thật sự không khéo gặp phải, chắc chắn sẽ không liều đến
ngươi chết ta sống, mà là nếu có thể không đánh thì sẽ không đánh, nếu ai
thua tương đối nhiều, chắc chắn một bên khác sẽ nhường một chút.
Mọi người định ra ước định như vậy, trên cơ bản đều đã phải làm như
vậy, yêu cầu của Bạch Vũ vô cùng bình thường.
Nam Môn Tĩnh phát hỏa xong cũng nghĩ tới, lạnh nhạt nói: "Ta không
thể chủ động chịu thua, hay là đấu một lần đi."
Bạch Vũ nhún nhún vai: "Ta đây chịu thua là được." Nhiều người Ám
Dạ Đế Quốc tiến vào liền nhiều thêm một phần trợ lực, không cần thiết
phải tranh thắng thua với người trong nhà, dù sao cho dù nàng thua một
trận cũng chắc chắn có thể tiến vào Thần Vực.
Nàng ôm Trảm Nguyệt, xoay người liền chuẩn bị đi xuống lôi đài.
Nam Môn Tĩnh nhìn chằm chằm bóng lưng Bạch Vũ, mặt lập tức đỏ
lên, hoàn toàn không có niềm vui chiến thắng, nàng ta chỉ cảm thấy sỉ nhục.