"Chúc mừng." Bạch Vũ nhìn nam nhân trước mặt vui vẻ không thôi vì
thê tử sắp tỉnh lại, thật lòng chúc phúc.
Âu Dương Diệp thật là cực kỳ yêu Uyển Kỳ, vì bà mà phản bội Sáng
Thế Thần Điện. Cho dù biết Uyển Kỳ đã chết, vẫn không từ bỏ đợi mấy
ngàn năm, chỉ vì cứu sống bà.
"Cái này cho người." Âu Dương Diệp nhét một cái hộp gỗ vào trong
tay Bạch Vũ.
Bạch Vũ mở ra vừa thấy, bên trong chính là một hạt châu óng ánh
trong suốt giống như thủy tinh: "Đây là cái gì?"
"Định Hồn Châu, ta luyện ra một lần nữa, đã cải tiến nó tốt hơn rồi."
Âu Dương Diệp vui tươi hớn hở nói, toàn thân đều đã tỏa ra ánh sáng tự
tin.
"Ngươi muốn tặng nó cho ta?" Bạch Vũ kịp phản ứng, có loại cảm
giác vừa mừng vừa lo. Thần khí bảo mệnh đó, cho ta như vậy, ngươi cũng
thật sự bỏ được.
"Ta có thể tạo ra được một viên, tự nhiên có thể tạo ra được viên thứ
hai, coi như cái này là lễ gặp mặt nghênh đón công chúa trở lại. Công chúa,
Sáng Thế Thần Điện của người đã bị hủy, Sáng Thế Thần Điện bây giờ đã
sớm không còn là cái vốn dĩ kia rồi." Âu Dương Diệp thở dài nặng nề.
"Ta biết, đồ của ta, ta sẽ giành lại." Bạch Vũ nắm chặt hộp gỗ.
Dạ Quân Mạc đã gọi Ngũ Hành Chu Tước ra, kéo tay Bạch Vũ, cùng
nhau cưỡi lên Chu Tước rời đi.