Ám Lân cười chọt cái mũi nhỏ của nàng: "Chuyện này không thể
được, cha con từng nói không cho các con ra cửa, nhất định phải khóa tẩm
cung này lại."
Lần trước phạt giam giữ, hai tiểu hài tử này đã thừa dịp không có
người chú ý chạy đi, đợi đến khi thị vệ đi tìm chúng mới phát hiện không
có ai trong cung.
Tất nhiên sau đó cả tòa cung điện đều bị tìm kiếm một lần, huyên náo
gà bay chó sủa, cuối cùng hai tiểu gia hỏa này lại thần không biết quỷ
không hay chạy từ nơi nào đó về, khiến tất cả mọi người sợ bóng sợ gió
một hồi, không khóa hoàn toàn không giam chúng được.
Mộ Vũ suy sụp cúi đầu, nhìn về phía Mộ Bạch.
Mộ Bạch nháy mắt mấy cái: "Ám Lân thúc thúc, thật sự không thể
châm chước một chút sao?"
Ám Lân rất thích thú nhìn Mộ Bạch: "Vì sao phải châm chước? Gạt
cha con để cho các con chạy đi, ta có lợi ích gì?"
Mộ Bạch nghĩ nghĩ, lắc đầu: "Con không lấy ra được lợi ích gì."
"Cho nên, đừng vọng tưởng ta sẽ giúp con gạt cha con."
Mộ Bạch nghi ngờ nhìn Ám Lân: "Nếu quả thật có người có thể lấy ra
đủ lợi ích, thúc sẽ giúp hắn gạt cha con sao?"
"Sẽ không." Ám Lân lắc đầu: "Lợi ích gì cũng không bằng sự tin
tưởng của cha con."
Mộ Bạch không nói gì: "Vậy thúc còn đòi lợi ích từ con, Ám Lân thúc
thúc, thúc đang đùa giỡn con sao?"