Đoạn Vô Huyết âm thầm trừng mắt. Đáng yêu là biểu tượng tốt sao,
nếu người biết chúng tùy tiện chặt gãy chân Dạ Hồng Hùng, còn để cho con
gánh vác, không biết còn vui vẻ như vậy nữa không.
Đương nhiên, hắn cũng không dám nói chuyện xung đột với Dạ Hồng
Hùng.
Nhưng hắn không dám nói, đã có người thay hắn nói.
Đột nhiên, từ phía cửa chính Phủ đệ truyền đến tiếng động kịch liệt,
vài đệ tử Đoàn gia hốt ha hốt hoảng chạy tới: "Gia chủ, không tốt, Dạ
Thành chủ đá văng cửa phủ, dẫn người xông vào."
"Buồn cười! Đúng là không đặt Đoàn gia ta vào mắt, cho dù Dạ Kiêu
Hùng hắn ta là Thành chủ, dựa vào cái gì xông vào Đoàn gia ta? Khinh
người quá đáng!" Đoạn Vân Thiết giận tím mặt, chạy qua.
Dạ Kiêu Hùng dẫn người theo, một đường xông đến, dọc theo đường
đi không ai có thể cản.
Dạ Mộ Bạch biết được Dạ Kiêu Hùng trực tiếp xông tới, trên mặt
thoáng hiện lên một tia ngạc nhiên, kéo muội muội yên lặng trốn vào trong
cây cối bên cạnh, lấy y phục ẩn thân phủ lên, biến mất ở bên cạnh mọi
người.
Chỉ là giờ phút này đã không còn ai chú ý đến chúng nữa.
Sắc mặt Đoạn Vân Thiết âm trầm giống như sắp có mưa to xối xả, đệ
tử Đoàn gia lục tục đuổi tới, mấy con trai của Đoạn Vân Thiết đều đến.
"Dạ Thành chủ xông vào cửa chính nhà ta như vậy là muốn làm gì?"
Đoạn Vân Thiết lạnh lùng hỏi.