Đoàn Vô Huyết thấy vậy hết hồn, tiểu gia hỏa này rốt cuộc lấy đâu ra
nhiều linh tinh thượng phẩm đến vậy? Nếu như để người khác biết được, có
thể bị xé sống!
Dạ Mộ Bạch cũng không hề để ý, đợi khi Đoàn Vô Huyết hấp thu hết
linh tinh, thì đã đột phá đến Tôn Chủ đỉnh phong rồi, trước sau không mất
quá ba ngày.
Sau khi đột phá thành công Đoàn Vô Huyết nhìn Mộ Bạch và Mộ Vũ,
không biết nên khóc, hay nên cười.
Trong thời gian ngắn Mộ Bạch thật sự đã giúp hắn đột phá đến đỉnh
phong Tôn Chủ, vậy hắn có thật lòng muốn dắt theo hai đứa nhóc này ra
chiến trường không?
"Đoàn thúc thúc có thể dẫn chúng ta ra chiến trường chưa?" Mộ Vũ
lanh lợi, mắt to đen long lanh nhìn hắn, gương mặt kỳ vọng.
"Khụ khụ” Đoàn Vô Huyết lúng túng ho khan hai tiếng." Chuyện này,
ta muốn dẫn các ngươi đi chứ, thế nhưng nếu như bị tướng quân hoặc là
thống lĩnh phát hiện thì..."
"Không đâu, bọn họ không phát hiện chúng ta nổi đâu, đợi đến lúc ra
chiến trường chúng ta lại lộ diện là được rồi." Mộ Bạch nhanh như gió, đã
sớm suy nghĩ xong đối sách, trùm áo tàng hình đi theo Đoàn Vô Huyết, ai
cũng không phát hiện được.
Đoàn Vô Huyết muốn khóc: "Vì sao các ngươi muốn ra chiến trường?
Chỗ đó vui lắm à?"
"Không phải, là chúng ta đi đánh người xấu." Mộ Vũ gật gù, nghiêm
túc nói.