Dư âm của chưởng kình càn quét qua, suýt nữa thổi ngã hai đứa bé,
nhưng bọn chúng không bị thương.
Đôi mắt Ngọc Ưu Liên đột nhiên sáng ngời, thừa dịp Dạ Quân Mạc đi
đỡ một chưởng kia, tung tòa linh lung bảo tháp từ trong tay ả ra, trên không
trung ném xuống, bay nhanh xuống trên đầu Dạ Quân Mạc.
Dạ Quân Mạc tránh không kịp, bốn con triệu hoán thú quanh hắn cùng
nhau hợp lực, đánh lên toà bảo tháp kia.
Bảo tháp kiên cố rắn chắc lại vượt quá dự liệu của Dạ Quân Mạc,
nhanh chóng lớn lên trên không trung, bao phủ Dạ Quân Mạc và triệu hoán
thú của hắn.
"Thánh Quân!"
"Không xong rồi, mau rời đi!"
Các trưởng lão kinh hãi đến biến sắc, vô cùng gấp gáp, nhưng lại
không giúp được gì.
Dạ Quân Mạc thần sắc không đổi, lúc thấy tòa tháp này được lấy ra,
thời điểm đó hắn đã biết khó mà thoát thân rồi.
Nhìn thấy bảo tháp sắp khép lại, một chưởng chiếu cả sáng bầu trời từ
bàn tay hắn đánh ra, uy thế ngập trời trên người Ngọc Ưu Liên tan biến.
Ngọc Ưu Liên cuống quít lui lại, năm con triệu hoán thú bị tia sáng
lớn này đánh bay ra, đúng lúc này một con rồng to lớn hùng mãnh bay tới,
không chút khách khí quấn lấy Ngọc Ưu Liên, hung hăng lôi ả ta vào trong
bảo tháp.
Linh lung bảo tháp nặng nề rơi xuống mặt đất, đập nát quảng trường
diễn võ trống trải thành một vùng hoang tàn xơ xác, bảo tháp cao ngất