ĐỘC Y THẦN NỮ- PHÚC HẮC LÃNH ĐẾ CUỒNG SỦNG THÊ - Trang 32

như một khối đá to đập thật mạnh vào trong ngực nàng, cảm giác khó chịu
đến mức không thở nổi.

Một đống trí nhớ loạn thất bát tao mơ hồ tiến vào trong đầu của nàng,

giống hệt như chuyện tình phát sinh trong mộng, chân thật làm cho người
ta sởn gai óc.

Bạch Vũ sợ run cả người, dùng sức lắc lắc đầu, ác mộng có chân thật

thì cũng chỉ là mộng mà thôi, nàng vẫn là một tú hoa, bình tĩnh một chút.

Nàng thêu xong một nửa khăn tay lại tiếp tục thêu tiếp, mới thêu mấy

châm, cửa phòng chi nha một tiếng mở ra, một lão bà bà đầu bạc trắng vẻ
mặt lại như trẻ con đi đến, đúng là sư phụ của nàng Bạch Tử Quỳnh, Quốc
sư đại nhân của Bắc La Quận quốc, y sư đứng đầu của Quận quốc.

Bạch Tử Quỳnh nhìn về phía Bạch Vũ, đáy mắt toát ra ý cười hiền

lành: “Tiểu Vũ, con tỉnh rồi, đang thêu hoa sao?”

”Đúng vậy, sư phụ. Người xem con thêu như thế nào?” Bạch Vũ cười

tủm tỉm cầm khăn tay đưa qua.

”Đây là đồ đệ của ta thêu, đường nhiên là đẹp rồi, đây là...... gà con

màu đỏ?”

Bạch Vũ lệ rơi đầy mặt, cái này rõ ràng là phượng hoàng có được

không? Lão bà ngài nếu không nhìn ra cũng không cần cứng rắn khen ngợi,
ta biết tú công của ta không được tốt lắm.

Bạch Tử Quỳnh cũng phát hiện không đúng, ho khan hai tiếng: “Thêu

khăn tay lúc rảnh hãy làm, con bây giờ nên chuẩn bị một chút, thử nghiệm
thức tỉnh linh mạch, qua vài ngày nữa con đã 16 tuổi rồi.”

Bạch Vũ tim đập kịch liệt nảy lên: “Sư phụ cảm thấy con thật sự có

thể thức tỉnh linh mạch sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.