Bạch Vũ bị người khắp nơi tìm kiếm lúc này vẫn còn đang làm tổ ở
trong lồng ngực Dạ Quân Mạc, vặn vẹo thân thể đang nóng lên, vịn chặt lấy
Dạ Quân Mạc không buông. Dạ Quân Mạc thật sâu cảm thấy hắn đang tự
tìm khổ, bất đắc dĩ ôm Bạch Vũ ngâm mình ở trong băng trì.
Nước ao lạnh lẽo làm cho Bạch Vũ thoải mái hơn, cả người ở trong
nước nhẹ nhàng bay bổng, chợt đi vào giấc mộng, trở về giấc mộng lần
trước ở cái sơn động kia.
Dạ Quân Mạc đứng ở đối diện nàng, một bàn tay bị giữ lại, con ngươi
hàn tinh lạnh lùng nhìn nàng.
Bạch Vũ bĩu môi, vẻ mặt ủy khuất, “Ngươi bổ nhào về phía trước để
làm gì? Khó trách cô cô nói nam nhân đều là sắc quỷ!”
Dạ Quân Mạc khuôn mặt lạnh lùng hiện lên châm chọc, “Biết còn dám
để cho ta ở cùng với ngươi, ngươi không phải gặp những người khác cũng
tùy tiện như vậy?”
”Mới không có! Ta chỉ yêu cầu ngươi theo bồi ta. Người khác có nghĩ
đến, ta cũng không cần đâu!” Bạch Vũ đúng lý hợp tình phản bác.
”Vì cái gì?”
”Bởi vì bọn họ rất xấu.”
Dạ Quân Mạc: “......”
Bạch Vũ bỏ lại Dạ Quân Mạc, trở về cung điện, thẳng đến buổi tối
mới lén lút lại đây, nấu một chén thuốc chữa thương cho Dạ Quân Mạc,
“Thượng Quan Vân Trần ca ca còn chưa có buông tha đâu, vẫn còn đi khắp
nơi tìm ngươi, ngươi rốt cuộc là có thân phận gì, có thể khiến cho hắn tìm
lâu như vậy?”