Cả đại sảnh đều tràn ngập một cỗ linh khí quỷ dị, mức độ nồng đậm
không biết cao hơn bao nhiêu so với bên ngoài. Bạch Vũ vừa tiến vào nơi
này liền cảm thấy thể xác và tinh thần khoan khoái dễ chịu, nhưng đại sảnh
u tối lại vô cùng âm trầm áp lực.
”Nghe nói cái lão nhân Đông Nhạc kia đưa tới cho ta hai mỹ nữ?” Lúc
này, một nam tử mặc dục bào (áo tắm) được hai thị nữ bên cạnh nâng tay
tiêu sái đi vào đại sảnh. Hắn chỉ có một con mắt, một con mắt khác chỉ còn
lại một cái lỗ thủng tối om, nhìn qua phá lệ dọa người.
Sắc mặt Nhạc Kỳ Nhân hơi chút trắng bệch, nắm chặt lấy tay Bạch
Vũ.
Bạch Vũ nhìn chằm chằm vào hắn, cảm thấy có chút gì đó quen mắt,
“Minh thủ lĩnh.”
Lông mi đen thô to của Minh thủ lĩnh nâng lên, “Ai nói cho ngươi biết
ta họ Minh? Nói lung tung thì sẽ sống không lâu.”
Mấy tên thổ phỉ áp giải Bạch Vũ đến nhất thời sắc mặt trắng bệch,
hoảng sợ quỳ xuống không dám ngẩng đầu.
”Quả thật sống không lâu, đã bị ta giết.” Bạch Vũ thản nhiên nói.
Thần sắc Minh thủ lĩnh không thể phát hiện lạnh một chút, bỗng nhiên
cười ha ha, “Tốt lắm, Đông Nhạc Quận vương lần này lại phái một người
thú vị tới. Bổn đại gia gọi là Minh Độc Vương, có chuyện gì trước bồi ta ăn
bữa cơm rồi nói sau.”
Minh Độc Vương nghênh ngang ngồi xuống ghế trên, Bạch Vũ lôi kéo
Nhạc Kỳ Nhân ngồi xuống đối diện hắn.
Một nồi nước canh nóng hầm hập được đưa lên, trong nồi nước canh
bay ra hương khí dày đặc lập tức tràn ngập cả đại sảnh. Nhạc Kỳ Nhân tò