Hắn nói xong, dáng người thon dài cao ngất lại bao phủ ở trong bóng
tối.
Bạch Vũ nháy mắt mấy cái, ăn vào một lọ dược Huyết Hoa Tham
chữa thương, từ trên người Minh Độc Vương tìm ra được giải dược, tiến
đến một góc phòng, xem xét tình huống của Nhạc Kỳ Nhân. Thời điểm
đánh nhau, nàng cố ý bảo hộ Nhạc Kỳ Nhân đang ngây ngốc trong góc, cho
nên một phần của đại sảnh cũng không hoàn toàn bị sụp đổ.
Nhạc Kỳ Nhân đã tỉnh, hiệu quả của mê dược cũng không được tốt
lắm, lúc đại sảnh chấn động Nhạc Kỳ Nhân cũng đã choáng váng mơ hồ
tỉnh dậy, nhưng lại không mở mắt ra được.
”Vũ tỷ tỷ, tỷ là vũ tỷ tỷ sao? Cái tên đầu lĩnh thổ phỉ kia đâu?” Nhạc
Kỳ Nhân ở trong bóng tối không nhìn thấy rõ được mặt Bạch Vũ, chỉ nhìn
thấy một mảnh phế tích chung quanh.
”Đã chết.” Bạch Vũ qua loa sơ sài đem chuyện tình nói lại một lần với
Nhạc Kỳ Nhân, lấy giải dược Đoạn Cân Lộ đưa cho nàng, “Ta đã kiểm tra
qua, là thật.”
Nhạc Kỳ Nhân nắm chặt giải dược, cao hứng muốn khóc, ôm cổ Bạch
Vũ, “Vũ tỷ tỷ, muội yêu tỷ chết mất! Ít nhiều nhờ có tỷ, mới có thể lấy
được giải dược. Sau khi trở về, muội sẽ cùng với tỷ kết bái thành tỷ muội!”
Bạch Vũ: “......” Phụ vương muội nhận ta làm con gái nuôi, muội thì
nhận ta làm tỷ tỷ, quả nhiên là thân sinh.
”Nhưng chúng ta phải đi ra ngoài như thế nào?” Nhạc Kỳ Nhân nhìn
quanh bốn phía, đường ra đã bị lấp kín, chỉ có một đường để đi duy nhất đó
là thông đạo tối đen phía sau đại sảnh.