Bắc Thần Phong thích ở trên người khác, ta muốn đem hắn đạp
xuống! Loại lý do này tuyệt đối không thể nói thẳng ra, nhưng tìm một lý
do khác cũng không dễ.
Ta không xứng với Bắc Thần Phong! Nếu nói lời này ra, sư phụ nhất
định sẽ đem ta mắng đến cẩu huyết lâm đầu.
Ta cùng Bắc Thần Phong không có cảm tình! Sư phụ nhất định sẽ nói
không có cảm tình có thể từ từ bồi dưỡng.
Ta đã thích người khác! Lý do này tốt, nhưng nếu bọn họ hỏi người ta
thích là ai thì phải làm sao bây giờ?
Bạch Vũ cực khổ suy nghĩ, đột nhiên phát hiện trừ bỏ Quận vương
cùng Bắc Thần Phong, nàng cư nhiên ngay cả một chút hiểu biết về nam tử
cũng không có! Được sư phụ bảo hộ quá tốt, giao tiếp của nàng 16 năm qua
với thế giới ít đến đáng thương.
Làm sao bây giờ? Trông cậy vào lão thiên gia tặng nam nhân đến cho
nàng sao?
Phanh-----
Từ chỗ rẽ âm u đột nhiên có một người lao ra, đâm đầu lên người
Bạch Vũ. Bạch Vũ đang ngẩn người nhất thời mắt nổ đom đóm, lảo đảo lui
về phía sau vào bước, người nọ lại giống như uống rượu, thân hình không
xong, thẳng tắp ngã xuống trên mặt đất.
Bạch Vũ cẩn thận nhìn lên, người này mặc một thân cẩm bào màu đen,
áo choàng bị cắt vụn thành những mảnh nhỏ, máu huyết đầy người đem
nước mưa trên mặt đất nhiễm đỏ, trên mặt cũng bị mảng lớn vết máu bao
trùm, làm cho Bạch Vũ không thấy rõ khuôn mặt của hắn, bất quá hầu kết
trên cổ hắn phi thường rõ ràng.