thế hủy thiên diệt địa càn quét tất cả dễ như trở bàn tay, Thư các nháy mắt
hóa thành một mảnh biển lửa.
Mọi người khóc, kêu, lăn lộn, bỏ chạy bốn phía trong hỏa diễm, ngay
cả Bách Lý Uy xông tới cũng bị bỏng, miệng vết thương dần dần biến
thành màu đen, không ngừng chuyển biến xấu.
Thật vất vả dập tắt đại hỏa thiêu đốt cả tòa lầu các, một quân sĩ giọng
run run bẩm báo Bách Lý Uy, “Tướng quân, Tam hoàng tử hắn...... hắn đã
chết! Làm sao bây giờ?”
Bạo Liệt Lưu Hỏa của tiểu Thanh cho dù người đứng ở nơi nào cũng
phải chịu ảnh hưởng, Bắc Thần Phong lại là người đứng mũi chịu sào, còn
thiếu chút không bị đốt thành tro, chết không cần phải nói có bao nhiêu
thảm.
Bách Lý Uy tức khắc mông lung, “Thật đã chết rồi? Vậy Bạch Vũ
đâu?”
“Không biết, Triệu hoán thú của nàng ta bị chúng ta đánh cho tiêu tan,
nhưng sau khi xông tới chỉ có một mảnh biển lửa, không thấy được bóng
dáng của nàng ta.”
”Còn không mau đi tìm! Thư các đã bị bao vây, nàng ta ra không
được, nhất định là vẫn còn trong lầu các, cho dù lật toàn bộ thư các lên
cũng phải tìm ra cho ta!” Bách Lý Uy căm tức đá qua một cước, trong mắt
đều muốn phun ra lửa.
Bắc Thần Phong đã chết, Bạch Vũ cũng không thấy bóng dáng, điều
này sao có thể? Bạch Vũ phải chết! Nàng ta trước kia thường xuyên tùy ý
ra vào Bắc La thư các, đối với Thư các phi thường quen thuộc, nhất định là
đã trốn vào nơi mật thất nào đó bên trong Thư các.