"Vũ tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy, sao sắc mặt lại khó coi như vậy?" Nhạc Kỳ
Nhân kỳ quáicầm tay nàng, tay Bạch Vũ lạnh như băng, dọa Nhạc Kỳ Nhân
nhảy dựng.
"Các ngươi không cảm thấy khe núi này có điều gì sao?"
Nhạc Kỳ Nhân khó hiểu nháy mắt: "Lạ ở chỗ nào?"
"Quá im lặng." Bạch Vũ nắm chặt năm ngón tay.
Mấy người im lặng không nói, trong nháy mắt khe núi tĩnh mịch, ngay
cả một tiếng gió cũng không có, trầm mặc giống như bị tử vong bao trùm.
Loại im lặng này tuyệt đối không tầm thường, khu vực này bình thường
thường có phần lớn mãnh thú không thể trêu chọc nổi tồn tại.
Vù ——
Một bóng dáng màu trắng thật lớn hiện ra, mang theo một trận gió
tuyết.
Đồng tử Bạch Vũ co rụt lại, tóc gáy dựng thẳng lên, chỉ cảm thấy uy
áp khủng bố giống như búa tạ nện lên người nàng, nhưng ngay cả đối
phương là cái gì nàng cũng không thấy rõ.
Đám người Viêm Hạo Thiên cũng kịp phản ứng, đều lập tức gọi ra
Triệu Hoán Thú, tự giác tựa lưng vây quanh nhau, chuẩn bị tác chiến.
Bá ——
Thân ảnh thật lớn lại xuất hiện, xẹt qua chung quanh bọn họ giống như
tia chớp, nhanh đến mức không ai có thể bắt được, sát khí lấn áp tràn ngập
bốn phía, đột nhiên nhằm về phía Bát Tí Cuồng Viên của Tả Vũ.
"Cẩn thận!" Bạch Vũ kinh hô một tiếng, hỏa diễm nháy mắt quăng
qua.