"Bánh nướng này thơm quá, chúng ta mua hai cái đi."
"A, là Hồng Du Sao Thủ (người Quảng Đông gọi là mỳ vằn thắn cay),
ta muốn ăn. Tiểu nhị, lấy hai bát."
Dọc đường đi, Bạch Vũ mua một đống đồ ăn vặt, cuối cùng cũng định
ngồi xuống ăn một bữa thỏa đáng, lại chọn một quầy nhỏ đơn sơ.
Dạ Quân Mạc cũng không ghét bỏ, cùng Bạch Vũ yên lặng ngồi
xuống chỗ kia, khí thế trên người có thu liễm như thế nào cũng không che
dấu được, khí thế đế vương tôn quý cùng với chung quanh không hợp nhau,
dẫn đến người qua đường tò mò nhìn về phía bên này.
Bạch Vũ từ từ nếm một ngụm vằn thắn, bỏ thêm chút hạt tiêu vào, tiện
tay cũng bỏ thêm hai muôi lớn ớt cay cho Dạ Quân Mạc.
Dạ Quân Mạc nhìn một mảnh đỏ rực trong bát, chần chờ một lúc lâu,
mới yên lặngcầm lấy đũa. Động tác của hắn tao nhã, lộ ra khí chất đạm
mạc, xuất trần từ trong xương, nhất cử nhất động đều lộ rõ tôn quý, nhìn
hắn ăn cái gì cũng thực là một loại hưởng thụ.
Thật là một yêu nghiệt! Bạch Vũ thầm mắng một câu, có loại kích
thích muốn giấu yêu nghiệt đi, chỉ chừa lại cho một mình mình thưởng
thức.
Dạ Quân Mạc ngẩng đầu, nhìn lại ánh mắt Bạch Vũ dính ở trên người
hắn, thản nhiên nói một câu: "Ta muốn uống nước."
"......" Bạch Vũ cười phun: "Sớm nói ngươi không thể ăn cay, cũng
đừng miễn cưỡng."
Nàng nhanh chóng rót một chén trà đưa cho Dạ Quân Mạc, dùng ống
tay áo nhẹ nhàng lau mồ hôi chi chít trên trán hắn.