"Nhanh, chỉ cần chúng ta có thể đi vào thành, sẽ không có chuyện gì."
Tả Khưu Lan phun ra một ngụm máu tươi, lôi kéo Bạch Vũ tiếp tục đi.
"Không còn kịp rồi, bọn họ đã đuổi tới, ngươi đi trước đi. Người hai
Cự Lang nàymuốn giết là ta, ngươi chạy thoát bọn chúng sẽ không đuổi
theo." Bạch Vũ buồn bực lắc đầu.
Tả Khưu Lan ngạc nhiên: "Tại sao ta có thể bỏ lại một mình muội?"
Bạch Vũ không cho là đúng bĩu môi: "Vì sao không thể? Ngươi không
cứu được ta, ở lại chỉ nhiều thêm một người chịu chết mà thôi. Lòng ta
cũng không tối tăm như vậy, chết còn muốn kéo theo một người làm đệm
lưng."
Triệu Hoán Thú tứ giai, người tới giết nàng ít nhất là một vị Triệu
Hoán Đại Sư, hay chính là cấp bậc cao nhất. Nàng chỉ sợ là thật sự chạy
không thoát, nàng không muốn Tả Khưu Lan chết cùng nàng.
"Nhưng là......"
Bạch Vũ không đợi hắn nói thêm, bấm ngón tay bắn ra, linh khí trực
tiếp đánh hắn bay thật xa, cả người rơi vào trong đống cây cỏ ở xa xa,
không thấy bóng dáng.
Nàng quay đầu lại, đang định tiếp tục chạy trối chết, chưởng phong
liền quét đến, Bạch Vũ đụng mạnh vào một gốc cây đại thụ, yết hầu dâng
lên vị ngọt, lập tức nhổ ra một búng máu.
Bạch Lang đã nhảy đến trước mặt nàng, nhìn răng nanh dữ tợn lộ ra
trong miệng Cự Lang, bỗng nhiên Bạch Vũ cảm thấy nàng rất oan ức. Nàng
không biết rốt cuộc là ai muốn giết nàng, còn phải giết chết, sớm biết vậy
nên để cho Dạ Quân Mạc đưa nàng trở về.