Đảo mắt đã qua nửa tháng, linh khí trong Tử Kim Cầu của Bạch Vũ
chỉ mới chưa tới 40 điểm.
"Hiệu suất săn bắn của chúng ta quá thấp, cứ tiếp tục như vậy thêm ba
tháng nữa có thể đạt được 300 điểm hay không còn khó nói." Tả Vũ than
thở nói thầm.
Nhạc Kỳ Nhân cũng buồn bực cúi đầu: "Đúng vậy, nghe nói linh khí
của Tòng Nguyệt Cầm đã vượt qua 200 điểm."
Tả Viêm tò mò: "Ngươi nghe ai nói?"
"Người ở tổ khác nghe được." Bạch Vũ vân đạm phong khinh lắc lắc
Tử Kim Cầu: "Nói là người Dược Thiện Đường dùng đồ ăn đặc biệt làm
mồi dụ hấp dẫn mãnh thú, khiến cho Tòng Nguyệt Cầm săn bắn được
không ít mãnh thú."
"Tốt như vậy? Bạch Vũ, ngươi có đồ ăn như vậy không?" Tả Vũ sáng
mắt.
"Không có." Nếu có Bạch Vũ cũng không muốn dùng. Đồ ăn làm mồi
không tốt sẽ không khống chế được, đến lúc đó đưa tới mãnh thú tam, tứ
giai, Tòng Nguyệt Cầm chỉ có chờ chết.
"À......" Tả Vũ có chút thất vọng dựa vào một bên.
Bạch Vũ cười cười: "Không cần lo lắng, lúc này mới vừa mới bắt đầu,
vận may của chúng ta lập tức sẽ đến."
"Ở nơi nào?" Ba người đồng loạt nhìn Bạch Vũ, tựa như mèo nhìn
thấy cá.
Bạch Vũ chỉa chỉa phía trước, bên trong bóng cây rậm rạp của khu
rừng hiện lên một bóng dáng linh hoạt. Bạch Vũ đánh ra Lưu Hỏa, bỗng