Không bao lâu, Nhạc Kỳ Nhân và Tả Vũ cũng đi theo tới, bốn người
vén cỏ cây che chắn phía trước lên, nhìn xuống phía dưới một khe núi trơ
trụi, một đám Quỷ Linh Dương lười biếng đang gặm cỏ cây chung quanh.
Quỷ Linh Dương trời sinh tính tham ăn, toàn bộ cây cỏ có thể ăn, ngay
cả gốc cũng ăn sạch. Nhưng có gặm như vậy cũng không thể ăn hết được
một mảng lớn, sẽ không chỉ một, hai con là có thể làm được. Tả Viêm cẩn
thận đếm: "Tổng cộng có ba mươi bảy con, trong đó một nửa đều là mãnh
thú nhị giai, không dễ xử lý!"
"Quả thật không dễ xử lý." Bạch Vũ cau mày suy tư: "Không cẩn thận
sẽ thả chạy mất mấy con."
Tả Viêm: "......!"
Chúng ta chỉ có bốn người, không phải bốn mươi người! Vậy mà
ngươi muốn một lưới bắt hết chúng nó? Tả Viêm cảm thấy suy nghĩ của
hắn có chút theo không kịp Bạch Vũ, Bạch Vũ nói không dễ xử lý cùng với
lời nói không dễ xử lý của hắn cũng không cùng một chuyện.
Nhạc Kỳ Nhân không suy nghĩ nhiều như vậy, tín nhiệm Bạch Vũ vô
điều kiện, vỗ ngực: "Vũ tỷ tỷ, tỷ cứ an bài, muội cam đoan hoàn thành
nhiệm vụ!"
"Địa hình khe suối này rất không tệ." Sóng mắt Bạch Vũ lưu chuyển,
chỉ vào hướng lói ra của khe núi: "Sau khi lao xuống, muội và Tả Vũ chặn
lối ra duy nhất của khe núi. Tả Viêm phóng hỏa thiêu mảnh rừng này, đừng
làm cho chúng nó chạy trốn về bên này."
"Được, chỉ cần tốc độ nhanh, thì đều chạy không thoát." Tả Vũ vô
cùng đồng ý.
Tả Viêm: "......" Đúng là chạy không thoát, nhưng các ngươi có nghĩ
qua giết như thế nào không? Đây là ba mươi bảy con mãnh thú, không phải