Sắc mặt mọi người tức giận, nhất thời đỏ lên: "Khẩu khí thật lớn, cho
dù thất bại, chúng ta cũng sẽ liều mạng một lần!"
"Không biết tự lượng sức mình." Thủy Vân Thanh không kiên nhẫn
vung tay lên.
Hơi thở tử vong quét đến, như dời non lấp biển đập vào trên người
mỗi người, toàn bộ mọi người, tính cả Triệu Hoán Thú của bọn họ đều bị
đánh bay ra ngoài, ngã thất linh bát lạc (ý nói phân tán rải rác) trên mặt đất.
Đệ tử đỉnh Huyết Vũ phát ra một trận tiếng cười vang đắc ý: "Biết sư
tỷ của chúng ta lợi hại chưa? Triệu Hoán Thú của Thủy sư tỷ chúng ta tùy
tiện một chiêu cũng có thể đánh ngã toàn bộ các ngươi."
"Tự mình giao ra không phải là tốt rồi sao, không nên để bị đánh."
"Đừng dong dài, mau lục soát Tử Kim Cầu ra đi." Nữ tử mặc hắc y
dẫn đầu nói.
"Vâng" bọn họ lập tức ào ào tiến lên, nhưng còn chưa kịp chạm vào,
đột nhiên uy áp khủng bố từ trên trời giáng xuống, giống như một cái xiềng
xích dài hẹp trói buộc bọn họ, bọn họ chỉ cảm thấy khó khăn chống đỡ lực
lượng to lớn đang nghiền ép trên người, cực kỳ gian nan, một bước đi cũng
không bước được.
"Ta xem ai dám động vào?" Một giọng nữ đạm mạc chui vào trong tai
mọi người, âm thanh mang theo cảm giác mát lạnh thấu xương, nghe vào lỗ
tai như tỏa ra hàn khí.
Mọi người nhất tề nhìn qua, Bạch Vũ dẫn theo ba người đứng cách đó
không xa, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn Thủy Vân Thanh, bạch
y phiêu dật cùng với hắc y lạnh lùng của Thủy Vân Thanh, đen trắng rõ
ràng, tạo thành cực kỳ rõ nét.