Đám người Nhạc Kỳ Nhân là một bộ vẻ mặt tập mãi thành thói quen,
nụ cười trên mặt lộ vẻ thỏa mãn, chờ hỏa diễm dập tắt liền lập tức tiến lên
thu thập những thứ tốt trên người mãnh thú.
Đôi mắt của Túc Khải Lâm sáng ngời, phản chiếu ánh lửa của hỏa
diễm, lộ ra một chút kinh ngạc. Khó trách Bạch Vũ tuyệt không lo lắng về
mãnh thú, một chiêu có thể giết chết con mồi thì cần gì phải lo lắng, hơn
nữa nàng đã tới cấp bậc đỉnh giai.
Hắn thở dài một cái không dễ dàng nhận ra, dùng động tác tay ra hiệu
mời. Hai người cùng đi đến bụi cây bên cạnh, không cho mọi người đi theo.
Mọi người ở đỉnh Bạo Tuyết trông mong nhìn, vẻ mặt lo lắng.
Đám người Nhạc Kỳ Nhân lại không chút nào quan tâm, tất cả đều vội
vàng cắt thi thể mãnh thú, con mãnh thú này là một con gấu to lớn, bàn
chân gấu gì gì đó rất đáng giá.
Nam tử mắt híp dẫn đầu đỉnh Bạo Tuyết cực kỳ căm tức trừng mắt
nhìn bọn họ, châm chọc nói: "Chỉ biết tiền, các ngươi không quan tâm một
chút nào đến chuyện thắng thua của Bạch Vũ sao?"
"Thua? Ngươi nói đùa sao? Làm sao Bạch Vũ có thể thua. Muốn thua
cũng là Túc Khải Lâm thua." Tả Vũ đúng lý hợp tình châm chọc lại.
Hắn nhất thời giận tái mặt, đã hoàn toàn không còn ung dung, gian trá
khi bao vây đỉnh Vô Danh kia, cắn răng nói: "Chắc chắn sư huynh Túc
Khải Lâm sẽ không thua."
"Thật chứ? Vậy ngươi khẩn trương làm gì?" Tả Vũ chế nhạo nói.
Ầm ầm ——