người nhu nhược thì tốt gấp trăm lần, cho nên bọn họ tuyệt đối sẽ không để
cho ai khi dễ đến Vương Phi.
Chính sảnh của Tề vương phủ, Nam Cung Trác cùng Nam Cung Liệt hai
người chia nhau ngồi ở hai bên, phía sau mỗi người đều có hai thủ hạ đứng
vững, Tích quản gia dẫn hạ nhân đứng ở phía dưới, sớm đã có tiểu nha
hoàn mang nước trà lên.
Hai nam nhân này vừa uống trà vừa chau lông mày, quay đầu nhìn Tích
quản gia gây khó dễ.
"Thất hoàng đệ đang làm cái gì, rõ ràng là hắn mời bọn ta tới, không ngờ
lại không thấy bóng dáng, lại bắt chúng ta ngồi đợi."
Nam Cung Trác nói xong, Nam Cung Liệt lập tức phụ họa gật đầu:
“Đúng vậy, đây là ý gì, chẳng lẽ muốn đùa bỡn người ta sao? có người như
vậy sao, thật quá đáng, nếu không xuất hiện thì chúng ta đi."
Nam Cung Liệt nói xong, chuẩn bị đứng lên rời đi.
Tích quản gia vừa nhìn thấy vậy, vội vàng cẩn thận mở miệng: "Vương
gia cùng Vương Phi đã qua tới, Tấn vương cùng Sở Vương xin chờ chốc
lát."
Nam Cung Trác sắc mặt trầm xuống liền phát tác đứng lên: "Nào có đạo
lý để cho khách nhân chờ, Tề vương phủ các ngươi quả nhiên là khác người
a, hay là thất hoàng đệ ỷ vào phụ hoàng sủng ái, liền khi dễ kẻ làm ca ca
này."
Tấn vương gia muốn làm khó dễ, Tích quản gia nào dám nói gì, hắn
đang không biết làm như thế nào cho phải, thì liền nghe được ở cửa truyền
đến một giọng nói âm ngao lăng hàn : "Đây là sao?"