Đúng lúc nhìn thấy Nam Cung Diệp từ một con đường khác đi ra cửa,
dưới ánh mặt trời, hắn một thân y phục màu trắng cẩm y, một thân bạch y
này ngay cả một chút trang sức cũng không có, trắng tựa như tuyết trên núi
cao, như mây trên bầu trời xanh, không nhiễm bất kỳ một chút bụi trần, ngũ
quan tuấn mỹ, như khắc như họa, giở tay nhấc chân lại càng ưu nhã vô
cùng, Phượng Lan Dạ thấy vậy sửng sốt, cũng dừng lại cước bộ, không
nghĩ tới hắn khôi phục mau như vậy.
Nam Cung Diệp đã chú ý tới, ngoắc tay ý bảo Phượng Lan Dạ đi qua,
đợi đến nàng đi tới phụ cận, thì vươn tay sờ sờ đầu của nàng, ôn nhu mở
miệng.
"Đợi ở trong phủ đừng có chạy lung tung, Bổn vương rất nhanh sẽ trở
lại."
" Ngươi để cẩn thận một chút "Phượng Lan Dạ nhẹ nhàng nói, nhìn hắn
đi ra ngoài, cho đến khi khuất dạng nàng mới từ từ rời đi.
Nam Cung Diệp rời đi Vương Phủ tiến cung, Phượng Lan Dạ mặc dù lo
lắng như cũ, nhưng cũng đã thản nhiên hơn, Nam Cung Diệp đã khôi phục
lại lãnh ngạo, nàng tin tưởng hắn tự có chủ định, trước mắt nàng có chuyện
khác làm.
Phượng Lan Dạ xoay người đi vào phòng khách, Diệp linh cùng Hoa
Ngạc đi theo phía sau, nàng phân phó Hoa Ngạc: "Canh giữ ở trước cửa,
không cho phép bất luận kẻ nào đi vào?"
"Dạ, Vương Phi."
Hoa Ngạc lên tiếng, đứng ở trước cửa, nhìn Diệp linh theo sát phía sau
chủ tử, đáy lòng hiện lên một cổ chua xót, không nghĩ tới mình một đường
theo chủ tử, kết quả là, chủ tử lại không trọng dụng nàng, ngược lại đối với
Diệp linh tốt hơn so với mình, nên biết rằng các nàng đều là người của Vân
Phượng quốc, bao nhiêu năm tình cảm so ra đều hơn so với những người