lại bảo vệ an nguy của An Giáng thành, Triệu Nghiêu thì chưa kịp trở về
kinh, chỉ còn lại các lão tướng quân, phân bộ ở các biên phòng, nhất thời
tìm không ra được người hữu dụng, cuối cùng An vương Nam Cung Quân
bước ra khỏi hàng.
"Phụ hoàng, để cho nhi thần mang binh đi đến Định Châu ."
Hạo Vân đế vừa nhìn thấy, trong một khắc lông mày liền nhíu chặt lại,
An vương là người mới chấp chưởng việc quân cơ đại doanh, giờ phút này
nếu rời đi kinh thành, thì sẽ không tốt , vì vậy các đại thần cũng không
đồng ý, nên ý kiến bắt đầu bất đồng.
Một quan đại thần đứng ra trực tiếp phản đối: "Thần cho là An vương
không thể dẫn binh đi."
Phía dưới lại có một tốp quan đại thần phụ họa vào, An vương vẫn là
thiên chi kiêu tử, trước mắt có khả năng sẽ trở thành thái tử nhất, nếu như
gặp phải hung hiểm gì thì phải làm sao bây giờ? Chẳng phải tạo cơ hội cho
những kẻ khác được lợi à, vì vậy các đại thần tất cả đều không ủng hộ ý
kiến này, Hạo Vân đế cũng không muốn để cho Nam Cung Quân đi, vì vậy
đã cự tuyệt, cuối cùng Đại tướng quân Tây Môn Vân đứng dậy, bình tĩnh
mở miệng.
" Thần nguyện mang binh đi , An vương hãy lưu lại kinh thành."
Đại tướng quân Tây Môn Vân văn võ song toàn, trước mắt mọi người là
sự lựa chọn thích hợp nhất để dẫn binh đi Định Châu , trong triều đình nhất
trí đồng ý để cho Tây Môn Vân mang binh đi, Hạo Vân đế hạ chỉ, phân phó
Binh bộ lập tức triệu tập năm vạn nhân mã, để cho Tây Môn Vân mang
theo đi Định Châu.
Tin tức này rất nhanh truyền vào Tề vương phủ.