phủ, không nói mình sau này không có mặt mũi gặp người, ngay cả mặt
mũi của bình nguyên hầu phủ cũng không biết để ở đâu, nghĩ tới đây, ánh
mắt Tiêu Liên Ái đỏ lên liền khóc, trực tiếp dậm chân oán hận nói: "Ta về
bình nguyên hầu phủ tìm phụ thân."
Đáng tiếc Tích quản gia đã vung tay lên, phía sau đi lên mấy thị vệ ngăn
trở đường đi của nàng, không nhanh không chậm nói: "Quốc có quốc pháp,
phủ có phủ quy, Tiêu phu nhân hiện tại là người của Tề vương phủ, tại sao
có thể nói đi là đi, muốn đi cũng chờ rửa bô xong đã, nếu không chúng tiểu
nhân sẽ phải chịu phạt."
Mấy thị vệ nhấc Tiêu Liên Ái lên, chạy thẳng tới góc khuất nhất của hậu
viện đem nàng ném vào bên cạnh ao rửa bô, một mùi hôi thối khó ngửi
truyền đến, Tiêu Liên Ái thiếu chút nữa ngất đi, muốn bỏ chạy thì cửa đã bị
khóa, hai nha hoàn của nàng cũng bị đuổi đi, chỉ còn lại có một mình nàng,
ở bên ngoài thanh âm của Tích quản gia vang lên.
" Tiêu phu nhân, ngươi rửa nhanh một chút mới được ăn cơm, không
chùi xong tối nay có lẽ sẽ phải ở lại chỗ này."
Tiêu Liên Ái ngửi cái mùi quái dị này, lại nghe Tích quản gia nói hai chữ
ăn cơm, liền nôn mửa liên hồi, những ngày kế tiếp nàng sợ là thật lâu cũng
ăn không ngon nữa, nghĩ thế không nhịn được liền khóc lên, "Nam Cung
Diệp, ngươi như hiếp đáp ta như thế, ta sẽ về bình nguyên hầu phủ sau này
cũng không trở lại nữa."
Con gái của Bình nguyên hầu Tiêu Liên Ái cứ như vậy mà bị giam vào
chỗ thấp hèn nhất ở Tề vương phủ: nơi rửa bô, mặc dù Tiêu Liên Ái không
vui, bất quá sau khi nhận rõ tình huống, rốt cục vẫn phải làm , bằng không
thì sẽ chết đói a, vì căn bản không ai để ý tới nàng, mãi cho đến ban đêm,
nàng mới đem tất cả cái bô rửa xong, sau đó mắt đỏ hồng gõ cửa, đợi đến
cửa vừa mở ra, nàng cũng không có biện pháp sống ở Tề vương phủ nữa,
nhắm hướng cửa chạy ra ngoài, lần này cũng không còn người cản nàng,