hương thơm vị ngọt, hắn cũng không vội vả thưởng thức, chẳng qua là nhẹ
lay động nó.
Lúc này bốn phía vô cùng an tĩnh, thật giống như là chỗ không người, tất
cả đều chỉ chờ lệnh của vị Vương gia trước mắt.
Phượng Lan Dạ vẻ mặt vẫn bình tĩnh, trong bụng cũng đã hiểu rõ, chỉ sợ
sòng bạc dưới lòng đất này chính là tài sản của Nam Cung Trác, nó làm cho
hắn có được một số lượng lớn tiền tài nhân lực.
Trầm Thanh Ế thấy Nam Cung Trác thật lâu cũng không nói câu nào,
không nhịn được làm nũng .
"Vương gia, đừng cùng nàng nhiều lời, thả hổ ra đi, ta muốn xem một
chút nàng ta có bao nhiêu lợi hại, có thể chịu qua được một nén hương thời
gian hay không"
Thì ra ở sòng bạc này có một quy định, mãnh thú chi khẩu hạ (ở trong
lồng cùng thú dữ), chỉ cần có thể sống qua một nén hương thời gian, chẳng
những có thể bình an vô sự, mà còn có thể nhận được một số tiền thưởng
lớn của sòng bạc.
Nam Cung Trác lười biếng lạnh nhạt nhìn thẳng Phượng Lan Dạ, đôi mắt
hoa đào hiện lên vẻ tựa tiếu phi tiếu, nhẹ nhàng mở miệng.
"Ngươi dám không?"
Phượng Lan Dạ nhìn vào trong phòng, trừ Tấn vương Nam Cung Trác
cùng Trầm Thanh Ế, vẫn còn có một đạo thân ảnh khác, Liệt Vương điện
hạ mặc bộ quần áo gấm như lửa đỏ, thì ra hắn cũng ở bên trong trong, lòng
nàng không khỏi hơi trầm xuống, cảm thấy không khí lạnh đã bắt đầu nóng
lên, người cũng đã bị bắt tới đây, còn nói cái gì dám hay không dám, cũng
không phải là giống nhau hay sao? Bất quá nàng sẽ không để cho kẻ hãm
hại nàng hoàn hảo không tổn hao gì .