Lập tức có người cùng Hộ bộ Thượng thư giao hảo tốt gật đầu: "Đúng
vậy a, đừng làm lớn, náo loạn lớn không tốt."
Phượng Lan Dạ bởi vì lo lắng cho Thủy nhi, nên không để vào tai lời của
phụ thân, hơn nữa nghĩ tới hạng người như vậy mà cũng dám can đảm động
đến người của Tề vương phủ, ít nhất trước khi động đến hắn cũng nên
không ngoan mà hỏi thăm.
Trước cửa Tô phủ, Phượng Lan Dạ mặt mũi trong trẻo, nhưng lệ khí từ
ánh mắt cũng làm cho không người nào có thể khinh nhờn, quanh thân
nàng tỏa ra hàn khí, quét mắt nhìn quanh một cái, ngạo nghễ mở miệng:
"Dám đụng đến người của ta, vậy thì phải chuẩn bị chịu đựng cơn giận của
ta đi."
Nói xong liền hướng Nguyệt Cẩn ra lệnh: "Lập tức đi Tề vương phủ đem
thị vệ điều tới đây."
"Dạ, Vương Phi."
Nguyệt Cẩn lúc nào cũng cơ trí, nên không cần nhìn sắc mặt gia, đã
nhanh chóng chạy đi.
Tô Diễn vừa thấy tình trạng này, xem ra Nhã nhi thật sự tức giận rồi, hắn
nhất thời không biết nói như thế nào, vội vàng quay đầu nhìn về Nam Cung
Diệp: "Vương gia ngươi xem?"
Nam Cung Diệp một thân lãnh ngạo, phong thái phong hoa tuyệt đại,
nhìn một cái là thấy được phong phạm vương giả cao cao tại thượng, lời
nói băng hàn mang theo khí phách rơi xuống.
"Bất kể nàng làm cái gì, đều có Bổn vương chịu trách nhiệm, cho dù là
làm long tời lở đất, bổn vương cũng sẽ bảo hộ cho nàng."