ĐỘC Y VƯƠNG PHI - Trang 2325

Hạo Vân Đế híp mắt quét nhìn những thần tử không muốn chiến chỉ

muốn an nhàn kia không khỏi hiện lên tức giận. Những lão khốn kiếp này,
xem ra cũng nên phế thôi. Ngay cả tình huống trước mắt cũng nhận không
rõ.

"Chiến là nhất định phải chiến , hiện tại vấn đề là làm sao chiến, chiến

như thế nào.Vấn đề của Diêu Tu đã rất nguy cấp rồi, trong lúc này không
thể kinh động bất luận kẻ nào bên trong thành. Nếu người nào đem tin tức
truyền đi, nghiêm trị không tha, nếu trong dân bị loạn, thương vong sẽ còn
lớn hơn nữa."

Hạo Vân Đế năm xưa là mãnh tướng chinh chiến sa trường , cho nên biết

rõ, sợ sẽ bị loạn, nếu loạn thương vong sẽ thảm hại hơn, cho nên lúc này
không nên kinh hoảng, phải bình tĩnh mà chống đỡ.

Trong đại điện, chúng thần nghe hoàng thượng nói thế, biết trận chiến

này không thể tránh được, cuối cùng vua một lời thần một câu thương
lượng nên chiến như thế nào. Cuối cùng thương nghị quyết định điều một
phần binh do tướng quân Triệu Nghiêu dẫn đầu đi đến nơi cách thành hai
trăm dặm, từ bên ngoài hợp chiến, như vậy phần thắng sẽ lớn hơn một chút.

Hạo Vân Đế phân công nhiệm vụ , phàm là võ tướng cũng đích thân lên

thành tường, nhiều người nhiều thêm một phần lực, mà quan văn thì dẫn
gia đinh trong phủ đi lên đầu đường, trấn an dân chúng bên trong thành, để
cho mọi người chớ kinh hoảng, nhằm mục đích an định, để không gặp phải
bất kỳ dân làm loạn nào.

Việc ở quân doanh đều do Nam Cung Diệp điều phối ( điều động – phân

phối ) sử dụng, mà trong tay hoàng thượng có hai vạn kì binh hoàng kim
giáp, những người đó ẩn ở nơi khác, căn bản không kịp trở lại, chỉ có một
phần nhỏ ở bên trong An Giáng thành, tạm thời đưa cho Thụy Vương Nam
Cung Duệ điều phối sử dụng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.