thoát ra, làm cho nàng cảm thấy giống như đánh lên bông , toàn bộ còn lại
không có nửa điểm cảm giác..
Lại nhìn khuôn mặt hắn trầm tĩnh, thản nhiên như không có chuyện gì,
như trăng trên mặt nước.
Phượng Lan Dạ liền trầm giọng quát: "Buông ta ra, ngươi là đồ thủy tinh
chết, ta thích sạch sẽ."
"Thủy tinh chết?"
Nam Cung Diệp chớp mi, đôi lông mài nhăn lại, càng trở lên yêu nghiệt
đáng chết, Phượng Lan Dạ thật muốn một chưởng đánh vào khuôn mặt như
hoa của hắn, nam tử này sinh ra sao có thể mê hoặc lòng người như thế,
may mà bình sinh khuôn mặt này không thích tươi cười, nếu không thật sự
là một nhân vật đại yêu nghiệt trong thiên hạ, tai họa ngàn năm:
"Cái gì gọi thủy tinh chết?"
Phượng Lan Dạ mặt sớm đã đen lại, sắc mặt càng phát ra lạnh lẽo, mặt
mài như hoa lan mùa thu đẹp không tỳ vết, tươi đẹp đến không thể ngờ.
Nam Cung Diệp thấy nàng giận, lực đạo trên tay vẫn chưa giảm, nét mặt
mang vẻ đương nhiên
" Không buông, đừng quên ngươi là Vương phi của Bổn vương."
"Nhưng ngươi là kẻ đoạn tụ, ta đối với đoạn tụ không có hứng thú"
Phượng Lan Dạ trực tiếp cự tuyệt, hơn nữa nàng quả thật đối với đoạn tụ
không có một chút cảm giác , mặc dù nam nhân này lớn lên có điểm anh
tuấn, có điểm lạnh nhạt, có điểm yêu mị, nhưng như vậy thì thế nào? Đôi
đồng tử đen bắn ra ánh sáng lạnh, trên mặt ý cười vung lên:
"Không buông có phải hay không?"