khách hàng của cô cũng ở khu này, rất gần với văn phòng công ty
cô. Vì vậy Vi quyết định đi bộ. Trời mùa thu se lạnh. Ánh mặt trời
rực rỡ chiếu trên các tán lá cây đã bắt đầu chuyển màu. Những cây
phong lá đỏ, lá vàng hai bên đường nổi bật trên nền trời trong xanh,
có điểm những đám mây trắng xốp như tuyết đầu mùa. Cả một
góc phố trông giống như trong một bức tranh sơn dầu khổ lớn. Vi
lơ đãng nhìn những người đi bộ đang cắm cúi vội vã trên đường.
Phía bên kia, trên bãi cỏ dưới chân CN Tower, một đám đông du
khách đang đứng chụp ảnh.
Bỗng tim Vi thót lại… Có lẽ nào? Màu áo đỏ nổi bật trong đám
đông. Cô không dám tin vào mắt mình… Anh đang đứng đó, ở một
vị trí rất trung tâm, chiếc áo đỏ thắm không thể nào nổi bật hơn
được nữa. Anh vẫn còn nhớ câu chuyện bên sân băng ngày ấy hay
sao? Một nỗi xúc động trào dâng khiến Vi muốn bật khóc. Cô đứng
sững giữa đường, nước mắt nhòa khóe mi. Chỉ cần bước sang bên
kia đường là cô sẽ có anh, sẽ có thể ngả đầu vào ngực anh, nắm tay
anh, cô lại có thể đắm chìm trong đôi mắt nâu sâu thẳm ấy. Đi hay
không đi? Trái tim cô như đang gào thét. Rồi không kiềm chế
được, Vi bắt đầu bước về phía anh như người mộng du… Nhưng
đúng vào lúc đó, bóng anh bỗng tan biến đi như một ảo ảnh. Vi đưa
tay dụi mắt, không thể tin thị giác lại có thể đánh lừa cô như thế.
Người áo đỏ quay mặt lại, một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ. Vi lấy tay
che mắt, tự giận mình đến run người. Cô không ngờ lại có thể thấy
ả
o giác về anh giữa ban ngày, ban mặt. Bây giờ là thời đại nào rồi
mà cô vẫn còn tin vào những câu chuyện cổ tích. Anh thì lại càng
không phải tuýp người có thể làm những việc điên rồ như thế. Mà
cho dù có là anh thật đi chăng nữa thì đã sao? Có thay đổi được gì?
Liệu anh và cô có đủ dũng khí, có đủ kiên trì để vượt qua những trở
ngại đang ngăn cách họ? Liệu cô có đủ can đảm để nói với Quân rằng
“sứ mệnh lịch sử” của anh đối với cuộc đời cô đã hoàn thành rồi,
bây giờ đã đến lúc cô phải “cho anh vào lịch sử”, để cô rộng đường