tan ý định nổ súng của Jack. Kiên quyết không chịu để cô ở lại một mình
với tên bịt mặt thêm một giây nào nữa, anh lập tức xoay người lùi lại phía
sau và bắn hai phát vào tấm kính trên cánh cửa kiểu Pháp.
Anh lao qua cửa và xông vào phòng ngủ, không hề để ý đến những
mảnh kính vỡ quanh người mình. Anh nhoài người xuống nền và chống
một đầu gối xuống, trượt dài trên nền nhà và bật người đứng dậy chĩa khẩu
súng vào kẻ bịt mặt trong khi hắn ta đang siết chặt cổ Cameron. Khẩu súng
của hắn vẫn chĩa vào đầu cô.
“Thả cô ấy ra!” Jack hét lớn.
Kẻ bịt mặt siết chặt cổ Cameron hơn. Dùng cô như một tấm khiên, hắn
lùi ra khỏi phòng ngủ, đi thẳng tới hành lang chính.
Jack bám theo, vẫn nhắm khẩu súng của anh vào kẻ bịt mặt và sẵn
sàng bóp cò khi có cơ hội.
“Cảnh sát đã bao vây toàn bộ khu nhà, mày không thoát nổi đâu. Bỏ
súng xuống và thả cô ấy ra!”
Không rời mắt khỏi kẻ cầm súng, Jack nhanh chóng ước lượng hình
dáng của hắn ta. Cao mét tám, tầm tám mươi kilô, mô tả của Cameron gần
như chính xác. Và thông qua khe hở trên chiếc mặt nạ, anh đã nhận ra thêm
được một đặc điểm nữa, đó là hắn ta có đôi mắt màu nâu.
Kẻ bịt mặt khựng lại khi nghe lời cảnh báo của Jack. Sau đó, hắn ta
chĩa nòng súng vào thái dương Cameron.
Jack nhận được lời đáp trả từ hắn rất to và rõ.
“Lùi lại!”