phải. Cơ hội đã dến, dùng toàn bộ sức mình, anh nhảy bổ lên và túm chặt
lấy hắn. Giật được súng của Lombard, anh đẩy hắn ra sau về phía cầu thang
gỗ. Anh gồng mình, cả hai đâm sầm vào cầu thang. Vẫn dính chặt lấy nhau,
họ lao thẳng xuống qua chiếc cầu thang dài hơn mười một mét.
Lăn xuống tận tầng một, Jack nghe thấy tiếng xương gãy khi anh đập
vào đầu Lombard. Hắn ta kêu gào đau đớn.
Hành động theo bản năng, anh hất súng của Lombard ra, nghiến răng
để kìm lại sự đau đớn của vết thương trên ngực - hình như anh đã bị gãy vài
cái xương sườn. Chống chọi với cơn chóng mặt sau khi ngã từ trên xuống,
anh hất Lombard ra xa, đứng dậy và chĩa súng vào hắn.
Jack nín thở, dùng tay áo lau sạch máu trên trán. Một viên đạn bắn vào
tường ngay chỗ anh đứng khiến một mảnh vỡ của tường bay trúng trán anh.
“Gần như tao đã kết thúc được mọi việc, Lombard.” Jack nói hổn hển.
“ Gần như.”
Anh nghe thấy tiếng bước chân ở tầng trên. Anh nhìn lên và thấy
Cameron đang chạy xuống.
Trông thấy anh, cô chợt sững lại chỗ cầu thang giữa tầng một và tầng
hai, vịn vào tay cầm và thở phào nhẹ nhõm. Jack chợt nhận ra rằng anh và
Lombard đã lăn qua cầu thang gần chỗ cô ấy.
Sửng sốt và lo lắng, Cameron nhìn lên tầng ba với độ cao gần mười
một mét rồi lại nhìn xuống. “Chúa ơi, Jack…”
Cô nhìn sang Lombard dưới ánh trăng lờ mờ và nén giận. Hắn ta đang
nằm trên sàn nhà, trước mặt Jack với chiếc chân phải bị gãy. Thở nặng nề,
Lombard đặt cánh tay phải lên ngực, nhìn về phía anh một cách đầy cảnh
giác.