ĐỢI MƯA TẠNH - Trang 375

Mặt mũi Trần Thiết đã bị máu của mình và máu của Thẩm Lạc nhuộm

thành một màu đỏ chói mắt. Lúc đầu anh ta còn chửi Thẩm Lạc, nhưng chỉ
một lát sau anh ta đã phải khóc lóc cầu xin rồi:

– Thẩm Lạc, Thẩm Lạc, anh tha cho em đi! Em xin lỗi anh! Em gọi anh

là anh, không, em gọi anh là ông nội.

Nhưng rất tiếc Thẩm Lạc không để ý đến lời cầu xin của anh ta, nắm

đấm của anh vẫn mạnh mẽ và nhịp nhàng như cũ, giống như anh sẽ tiếp tục
động tác đó cho đến khi chết vậy.

Giang Việt xử lý xong mấy tên đàn em thì đi tới hỏi Bắc Vũ:

– Mưa Nhỏ, em có sao không?

Bắc Vũ lắc đầu. Khi thấy chiếc áo sơ mi trên người Thẩm Lạc đã trở

thành màu đỏ, thì cô mới vội vàng kéo anh lại:

– Thẩm Lạc, đừng đánh nữa. Anh đang bị thương đấy.

Nhưng Thẩm Lạc lại không để ý tới cô mà vẫn tiếp tục đấm vào mặt

Trần Thiết.

Còn Trần Thiết lúc này thì đã gần như sắp chết rồi.

Đúng lúc này tiếng còi cảnh sát vang lên.

Giang Việt thấy Thẩm Lạc hơi khác thường, liền đi tới kéo anh ra:

– Thẩm Lạc, mau dừng lại đi. Đừng đánh chết người!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.