ĐỒI THỎ - Trang 121

quẩn nơi này. Em không biết đó là cái gì, vì thế chẳng có gì lạ khi em
không thể nói về nó. Dẫu vậy, em vẫn có cảm giác nó lảng vảng đâu đây
thôi. Anh sẽ hiểu, việc này cũng tương tự như khi anh thò mũi qua một cái
lưới thép, đã chạm được vào thân cây táo, nhưng anh không thể cắn đứt
được vỏ cây chỉ vì sợi dây thép. Em cũng gần như thế đấy - bất kể đó là
việc gì - nhưng em cũng không thể nắm bắt được. Nếu ngồi ở đây một
mình rồi em có thể hiểu ra được chăng."
"Thứ Năm à, tại sao em không làm theo lời anh nói? Ăn một bữa Cà rốt
cho no nê, rồi chui xuống hang đánh một giấc. Em sẽ cảm thấy khỏe ngay."
"Em đã bảo anh rằng em sẽ chẳng có liên hệ gì với nơi này mà." Thứ
Năm nói "Còn nói chuyện chui xuống những cái hang dưới kia, em thà
quay về những bụi thạch nam còn hơn. Cái trần hang kia làm toàn bằng
xương."
"Không, không, đó là rễ cây chứ. Nhưng chẳng phải em đã ở dưới hang
suốt đêm sao?"
"Không." Thứ Năm nói.
"Cái gì? Vậy đêm qua em ở đâu?"
"Ở đây"
"Cả đêm?"
"Phải. Những cây thủy tùng này làm thành một mái che tốt, anh cũng
thấy đấy."
Bây giờ thì Cây Phỉ cảm thấy lo sợ thật sự. Nếu nỗi hoảng sợ khiến Thứ
Năm ở trên mặt đất cả đêm trong cơn mưa tầm tã, bất chấp cái lạnh và mối
đe dọa có kẻ thù lảng vảng kiếm mồi thì rõ ràng là không dễ gì mà nói phải
trái với nó về những chuyện như thế này. Chú im lặng hồi lâu rồi cuối cùng
trầm ngâm nói. "Thật đáng xấu hổ. Anh vẫn nghĩ tốt hơn em hãy tham gia
cùng mọi người. Nhưng bây giờ anh sẽ để cho em một mình ở đây, sau đó
sẽ đến xem em đã cảm thấy khá hơn chưa. Cũng đừng gặm gốc cây thủy
tùng mà ăn nghe chưa?"
Thứ Năm không trả lời, còn Cây Phỉ thì quay lại chỗ cánh đồng.
Ngày hôm nay chắc chắn không có gì khiến người ta nghĩ đến những
điềm xấu. Đến trưa, trời trở nóng đến mức phần đồng trũng mù mịt hơi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.