ĐƠN PHƯƠNG - Trang 147

cơ quan bài tiết vẫn là của con gái, chắc chắn cô không thể dùng bệ dành
cho con trai được.

Tiếp đến là những tiếng động kỳ lạ xuất hiện. Nghe như tiếng ai đó đang

đập vào thứ gì đó. Tetsuro dỏng tai lên nghe. Vài giây sau anh lại nghe thấy
âm thanh đó. Hai lần liên tiếp, rồi đến một khoảng lặng, và lại tiếp tục.
Bịch, bịch, bịch, bịch.

Tetsuro nhổm người dậy. Có lẽ Risako cũng nghe thấy tiếng động tương

tự nên đã tỉnh giấc.

“Tiếng gì vậy nhỉ?”
“Là Hiura.”
“Cậu ấy đang làm gì thế?”
“Mình đi xem thử.”
Tetsuro ném chăn qua một bên và bước xuống giường. Anh ra ngoài

hành lang, đi đến chỗ cửa phòng vệ sinh, vẫn là tiếng động ấy vang lên từ
bên trong. Bịch, bịch... Là tiếng va đập vào tường, xen lẫn âm thanh ấy là
tiếng rên rỉ. Không, không phải rên rỉ. Là tiếng khóc.

“Này Hiura.” Tetsuro gọi. “Có chuyện gì vậy? Cậu có sao không?”
Tiếng động ngừng hẳn. Đúng lúc anh toan gọi lại một lần nữa thì cánh

cửa đột nhiên mở ra, suýt chút nữa đập vào trán anh.

Mitsuki từ bên trong lao ra ngoài. Anh thoáng ngập ngừng khi nhìn thấy

bộ dạng của cô. Phía trên cô mặc một chiếc áo phông nhưng ở dưới thì
không mặc gì.

Cô mở cửa phòng khách và lao vào trong như thể đang chạy trốn.

Tetsuro theo sau. Phòng khách tối om, anh toan với tay bật công tắc đèn
nhưng vội thu tay về. Tiềm thức anh mách bảo không được mở đèn lên.

Mitsuki đang đứng trước cánh cửa kính nhìn ra ban công. Thứ ánh sáng

lờ mờ xuyên qua khe hở của rèm cửa khiến bóng đổ của cô trên sàn nhà trở
nên hỗn độn.

Vẫn còn hơi sụt sùi, cô cởi chiếc áo phông ra rồi bỗng nhiên đổ sụp

xuống, tay vẫn còn cầm chiếc áo. Tấm lưng cô run rẩy trên nền nhà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.