DÒNG MÁU - Trang 342

Nhưng Elizabeth không biết mình có thể đến được đó hay không.
Mái nhà dốc xuống dưới, các viên ngói lại không chặt, gió thì đang điên
cuồng lôi kéo nàng. Nếu nàng trượt chân, sẽ không có gì ngăn cản nàng rơi
xuống cả. Nàng ở nguyên tại chỗ, người cứng lại, sợ không dám thử.
Và như một phép lạ, một bóng người xuất hiện trên ban công đó, và đó là
Alec, ông nhìn lên và gọi to với giọng bình tĩnh:
- Cháu làm được mà, cháu yêu. Rất đơn giản và dễ dàng.
Tim Elizabeth bay vút lên.
- Cứ từ từ - Alec hướng dẫn. - Từng bước một. Rất dễ thôi mà.
Và Elizabeth bắt đầu tiến về phía ông, thận trọng, trượt xuống từng tấc từng
tấc, không đặt chân lên viên ngói nào khi chưa bám được vào một viên
khác. Việc nầy dường như kéo dài vô tận. Và trong suốt thời gian đó nàng
nghe thấy tiếng động viên của Alec, hối thúc nàng tiếp tục. Nàng hầu như
vẫn ở nguyên chỗ cũ, trượt về phía ban công. Một viên ngói long ra và
nàng bắt đầu rơi.
- Bám chặt vào? - Alec nói.
Elizabeth tìm thấy một chỗ bám khác và nàng bấu lấy nó một cách mạnh
mẽ. Nàng đã đến bờ mái, và bên dưới là khoảng không trống rỗng. Nàng sẽ
phải buông người xuống ban công nơi có Alec đứng chờ.
Nếu nàng trượt ra ngoài…
Alec vẫn ngước lên nhìn nàng, mặt ông đầy vẻ trầm tĩnh tự tin. - Đừng nhìn
xuống, - ông nói. - Nhắm mắt lại và buông người xuống. Chú sẽ đỡ cháu.
Nàng phải thử thôi. Nàng hít một hơi dài và một hơi khác. Nàng biết phải
liều nhưng lại không dám làm điều đó. Những ngón tay của nàng tê cóng
lại.
- Nào? - Alec gọi và Elizabeth để cho cơ thể mình rơi vào khoảng không và
bỗng nhiên được vòng tay của Alec tóm lấy kéo nàng về với sự an toàn.
Nàng nhẹ nhõm và nhắm mắt lại.
- Tuyệt vời, - Alec nói.
Và nàng cảm thấy một họng súng lạnh lẽo dí vào đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.