DÒNG SÔNG CỎ MỤC - Trang 57

Huệ bật thành tiếng cười trong trẻo vì câu nói đùa của Hiệu.
Đáng đời... Tại anh hư...
Huệ có thương cái hư của anh?
Chút chút... Huệ thích cái hư dễ thương của anh...
Thấy có khách bước vào Hiệu cười nói nhỏ.
Tính tiền cho anh đi. Anh phải về tàu...
Cho anh thiếu mai trả...
Nói xong Huệ bước tới bàn của người khách mới vừa vào. Hiệu đặt hai tờ
giấy một trăm lên bàn rồi lấy chai bia dằn lên xong mới lặng lẻ ra khỏi
quán. Anh thấy Đạt đang ngồi gõ sét nơi mũi tàu.
Ngồi cạnh nhau nơi băng sau cùng của chiếc xe đò chạy đường Sài Gòn Mỹ
Tho, Hiệu và Huệ im lặng không nói chuyện cho tới khi xe qua khỏi Thủ
Thừa.
Em xin má về thăm ngoại...
Bộ em tính dẫn anh về trình diện ngoại của em?
Huệ đặt bàn tay của mình lên tay Hiệu.
Em nói anh là bạn thôi. Ngoại em hiền lắm...
Hiệu cười nhìn ra cánh đồng lúa nằm bên tay mặt của mình. Xa thật xa
hàng dừa xanh vươn cao. Lát sau xe dừng lại bên đường. Hai đứa xuống xe.
Huệ gọi chiếc xe lôi. Xe chạy chầm chậm trên con đường xuyên qua thành
phố.
Chắc anh tới Long An hoài?
Hiệu gật đầu cười.
Nhiều lần lắm. Anh có quen với một cô. Nhà cô ta bán quán. Má cô ta làm
món khô cá lóc chấm với nước mắm me ngon tuyệt. Khô cá lóc nhậu với
33 thời hết chỗ chê. Uống ngà ngà say xong giải khát bằng trà hoa lài ngon
lắm. Sau này cô ta đi lấy chồng nên anh ít lui tới...
Sao anh lại để cho cô ta đi lấy chồng?
Hiệu cười buồn liếc sang người ngồi bên cạnh.
Muốn giữ cũng không được. Cô ta bảo chờ mãi mà không nghe anh nói
năng gì nên lấy chồng. Bây giờ người ta ít khi chịu chờ lắm...
Ai mà chịu chờ một ông lính thủy thích lông bông như anh...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.