DÒNG SÔNG CỎ MỤC - Trang 9

trơ cành khô đen đủi vì thuốc khai quang cũng có mà vì bom đạn của cả hai
bên cũng có. Nhiều thân cây lớn ngã xuống de ra khỏi bờ sông. Hai bên bờ
và sâu vào trong mấy cây số không có nhà hoặc ánh đèn le lói. Đây là vùng
tác xạ tự do vì không có dân cư ngụ. Ngay cả tiếng chim kêu vượn hú cũng
vắng hẳn. Đây là vùng đất chết. Đạt nghĩ thầm như thế trong lúc ngồi ôm
tay lái tàu. Vì là lính mới do đó anh được dành cho cái hân hạnh lái tàu.
Hiệu đã nói với các cựu nhân viên là " để nó lái cho quen ". Không ai giành
với Đạt cũng như không ai cải lệnh của thuyền trưởng về chuyện đó. Là
lính cũ, nếu không bị bắt buộc phải lái tàu, họ có quyền làm những việc
riêng tư trong lúc tàu giang hành như đọc sách, nghe nhạc và chỉ ngồi vào ổ
súng khi tàu đi vào vùng nguy hiểm thường hay bị phục kích hoặc bị bắn
sẻ.
" Cà phê nè anh Hiệu…"
Cam đưa cho Hiệu ly cà phê đen. Cầm lấy ly cà phê Hiệu cười bảo Đạt.
" Mày nghe máy… Tao đi hút thuốc…"
Có lẽ đã quen cái tật của cấp chỉ huy nên Đạt gật đầu.
" Nếu Việt Cộng bắn thời tôi phải làm sao? "
Hiệu trả lời gọn.
" Nó không có bắn đâu? "
Đạt hỏi gặn.
" Sao anh biết? "
Hiệu cười cười.
" Chưa tới chỗ nó bắn… Chừng nào tới chỗ nó hay núp để bắn tàu tao sẽ
chỉ cho mày…"
Hiệu nhảy xuống sàn tàu sau khi dứt câu nói. Bóng tối chụp xuống thật
nhanh xóa nhòa cảnh vật hai bên bờ ngoại trừ dòng sông sáng mờ mờ. Sao
hiện ra cao thật cao trên bầu trời đen thẳm. Tiếng máy tàu nổ rì rầm. Tiếng
máy truyền tin kêu sè sè hoài hủy làm cho Đạt cảm thấy buồn ngủ. Nhìn ra
trước mũi tàu nơi ụ 12 ly 7 anh thấy bóng của Bảng mờ mờ ngồi tựa vào
thành của ụ súng.
" Alpha 12 đây Bravo…"
Đang ngồi nhìn vào mặt kính của các đồng hồ máy móc nơi phòng lái Đạt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.