ĐỒNG THOẠI ĐEN - Trang 44

"Nami, hôm nay cậu trực nhật đấy, xóa bảng đi."

À, ừ, tớ hiểu rồi...

Những cuộc trò chuyện với bạn bè, dù chỉ dừng lại ở mức độ như thế,

cũng làm đầu óc tôi muốn vỡ tung. Mình phát âm có ngọng nghịu quá
không? Mình cười như thế đã đủ tươi chưa? Mình có làm mọi người mất tự
nhiên không? Những nghi vấn dồn dập đẩy tôi vào trạng thái sợ hãi và lo
lắng triền miên. Cho đến bây giờ, mỗi khi nhìn thấy cây đàn dương cầm tôi
lại hồi tưởng màn trình diễn thất bại lúc trước và nghẹn ngào muốn khóc.
Mọi sự đều trở nên đáng sợ, trói buộc tất thảy cử động của tôi.

Những lúc ấy, trong đầu lại nảy ra một ý nghĩ mà chính tôi cũng biết là

không nên không phải. Rằng, từ bỏ nỗ lực làm con người ở hiện thực này
đi, thay vào đó, hãy là một cư dân trong thế giới giấc mơ của con mắt trái,
thế giới của Wazuya. Gì không còn kí ức, tôi sẽ không bao giờ trở thành
Nami được. Dù có cố gắng, tôi đã nghiễm nhiên coi mình không phải là
Nami.

Không chỉ có vậy. Tôi bây giờ cũng không còn giống cái tôi mù tịt

mọi chuyện hồi mới mất kí ức nữa. So với kẻ rơi rụng tất cả và phải bắt đầu
lại từ số không ấy, con tim tôi giờ đây ăm ắp biết bao cảnh tượng. Đó
không thể nào là kí ức của Nami, đứa con một sinh ra và lớn lên giữa thành
phố.

Tôi bây giờ đâm ra sợ chó. Tôi luôn giữ khoảng cách nhất định với

chúng vì sợ bị cắn. Lúc đầu tôi cũng không hiểu lại sao lại như vậy.

"Nami vốn thích chó cơ mà..." Nghe mẹ nói, rốt cuộc tôi cũng nhận ra,

biến đổi khởi sinh từ kí ức trong mắt trái. Tôi từng ghi vào tài liệu một
đoạn như thế này.

Ngày mơ: 26\2.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.