DÒNG THỜI GIAN - Trang 347

Guy liếc nhìn anh ta rồi nhổ nước bọt.

Marek lại giơ kiếm lên lần nữa. Anh ta đang trong cơn thịnh nộ, mồ hôi

vã ra nhức nhối, tay bỏng rát, mắt đỏ lên vì tức giận và kiệt quệ. Anh ta nắm
chặt tay lại, chuẩn bị chém xuống và cắt cái đầu lìa khỏi xác.

“Làm ơn!”

Thấy thế Guy liền gào lên, để tất cả mọi người có thể nghe thấy.

“Tôi xin được tha!” Hắn ta gào lên. “Nhân danh Thánh thần và Đức Mẹ

Đồng Trinh Mary! Xin tha cho tôi! Xin tha cho tôi!” Đám đông lặng đi.

Chờ đợi.

*

*

Marek không biết phải làm gì. Tận sâu trong tâm trí anh ta, một giọng nói
cất lên, “Giết tên khốn này đi nếu không ngươi sẽ phải hối hận về sau đấy.”
Anh ta biết mình sẽ phải quyết định thật nhanh; càng đứng giẫm lên tên Guy
này lâu thì anh ta càng chắc rằng mình sẽ chùn bước.

Anh ta nhìn về phía đám đông đang xếp dọc hàng rào. Không một ai cử

động; họ cứ tròn mắt nhìn. Anh ta nhìn về phía khán đài, nơi lãnh chúa
Oliver đang ngồi với các quý cô. Tất cả mọi người đều bất động. Lãnh chúa
Oliver dường như đông cứng. Marek nhìn lại về phía đám người hầu đang
túm tụm cạnh hàng rào. Họ cũng đang đông cứng lại luôn. Rồi, với một cử
động gần như là vô thức, một người hầu giơ tay ngang ngực và ra hiệu thật
nhanh: cắt phăng nó đi.

Cậu ta đang cho ngươi một lời khuyên đúng đắn đấy, Marek nghĩ.

Nhưng Marek vẫn lưỡng lự. Trên đấu trường là một bầu không khí tĩnh

lặng hoàn toàn, trừ những tiếng nôn ọe và rên rỉ của Chris. Cuối cùng thì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.