DÒNG THỜI GIAN - Trang 419

trèo thẳng lên phía lâu đài, nhưng bất cứ ai lần theo con đường qua thị trấn
cũng đều sẽ phải đối mặt với một con hào rộng và vài cái cầu kéo. Ở hướng
Bắc, đất thoải hơn, nhưng tất cả cây ở đây đã bị đốn trụi, để lại trảng đất lộ
thiên chẳng có lấy một chỗ để núp – một hướng tiến công tự sát cho bất cứ
đội quân nào.

Marek chỉ tay. “Nhìn đằng kia kìa,” anh ta nói.

*

*

Trong ánh hoàng hôn, một toán lính đang tiến tới lâu đài theo con đường đất
từ phía Tây. Hai hiệp sĩ đi đầu cầm đuốc, và nhờ ánh sáng đó họ có thể thấy
lờ mờ Oliver, Guy, Giáo sư, và những hiệp sĩ còn lại của Oliver làm thành
nhóm đi sau theo hàng đôi. Những hình thù đó ở quá xa đến nỗi họ chỉ có
thể nhận ra được nhờ bóng dáng và cử chỉ. Nhưng ít nhất thì Chris cũng
không có chút nghi ngờ gì về những thứ vừa nhìn thấy.

Anh vừa thở dài vừa nhìn họ băng qua cây cầu kéo bắc qua con hào và

đi qua một cánh cổng lớn với hai cái tháp đôi bán nguyệt – hay gọi là cổng
song-D, vì hai tòa tháp trông giống như hai chữ D song sinh khi được nhìn
từ trên xuống. Lính trên tháp theo dõi những kỵ sĩ khi họ tiến vào.

Bên trong cánh cổng, những kỵ sĩ tiến vào một khoảng sân đóng kín

khác. Ở đây, rất nhiều ngôi nhà dài bằng gỗ đã được dựng lên. “Đó là nơi
các đội quân đóng trạm,” Kate nói.

Nhóm người đó phóng qua cái sân trong, đi qua chiếc cầu kéo thứ hai

bắc trên con hào thứ hai, đi qua cánh cổng thứ hai với cặp tháp song sinh
còn lớn hơn: cao hơn mười mét, và sáng rực lên với ánh đèn hắt qua những
khe bắn cung trên tường.

Chỉ khi tới cái sân sâu nhất trong lâu đài họ mới xuống ngựa. Giáo sư

được Oliver dẫn tới đại sảnh; họ biến mất vào bên trong.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.