SÁU
A
i có thể cưỡng lại sự dịu dàng của một người nữ?
Không kiểu cách, không trình diễn, đôi khi nó chỉ nhẹ như làn gió,
mộc mạc như một bông hoa ven đường, hay ngơ ngác như giọt sương đọng
trên ngọn cỏ… mà có thể làm mềm lòng đàn ông, huỷ diệt sức đề kháng,
dập tắt lòng kiêu hãnh của họ.
Sự dịu dàng ấy mỏng manh như khói nhưng cũng có thể vô hiệu hoá
trí tuệ của đàn ông, ném nó vào khoảng không im lặng. Nó có thể biến sự
khôn ngoan thành chất phác, biến một người đạo mạo thành kẻ rất hồn
nhiên.
Thuỳ Vân ra khỏi quán SDT đón ông khi nhác thấy ông từ bãi gởi xe
băng qua đường. Cô hỏi:
- Anh ăn gì chưa?
Và kéo ghế cho ông ngồi xuống. Một chiếc ghế bành rộng, bọc nhung.
Ông thích ngắm cái dáng thanh thoát của cô trong im lặng. Ông trả lời mà
như nói một mình.
- Anh giống như con chim, từ xa bay đến đây chỉ để xin em một hạt
thóc.
- Em sẽ cho anh hai hạt thóc.
- Tại sao?
- Vì em muốn ăn chung với anh.
Nhưng cô không có hạt thóc nào cả. Cô sang cái quán bên kia đường
mua mấy cái bánh flan cho ông. Cô nói:
- Em làm sinh tố dâu cho anh nha?
Ông gật đầu.
Hai người ngồi đối diện nhau. Ông nhìn Thuỳ Vân. Cô đón nhận cái
nhìn ấy rất hồn nhiên và đằm thắm. Cô mặc một cái áo thun sát nách màu