ĐỘT KÍCH TRÁI TIM THIẾU NỮ - Trang 234

Lâm Trăn nghiêng đầu nhìn con Samoyed đang lắc đuôi bày ra bản

mặt tươi tắn vô hại với cả người lẫn vật. Thường thì chắc chắn Lâm Trăn sẽ
đuổi con chó suýt giết chủ này đi, nhưng hôm nay…

Lâm Trăn ôm chặt lấy con Samoyed, vừa ôm vừa cảm động nói: “Chó

con, hôm nay mày là cứu tinh của tao đấy!”

Samoyed chẳng biết mô tê gì nhưng nó biết cậu chủ nhỏ đang ôm

mình nên càng vẫy đuôi nhiệt tình hơn, hai chân sau đạp đạp, người cứ
xoay tới xoay lui, vui lắm.

Lâm Trăn vuốt lông con chó nhà mình rồi tĩnh tâm lại. Nhớ tới câu hỏi

‘cậu thấy chị ta thế nào?’ của Nicetree, đầu óc chợt quay ngược thời gian
đưa cậu về kí ức ngày xưa ấy.

Thời cấp ba cậu thường nghe các thầy cô giáo chắc tới các đàn anh

đàn chị xuất sắc trong trường, cái tên thường hay lọt vào tai nhất trong số
đó chính là Tô Mộ Mộc.

“Cô bé đàn chị của các em ấy chẳng những thông minh mà còn chăm

chỉ học tập nữa. Thi tốt thì không hề thấy con bé kiêu ngạo, mà thi không
được thì con bé cũng chẳng suy sụp tinh thần.” Vẻ mặt thầy cô đầy tự hào:
“Các em phải bắt chước anh chị đi trước cố gắng học hành nhé.”

Mỗi lần nghe thầy cô kể tới những học sinh mình yêu thích là sấp nhỏ

lại âm thầm cười xòa, ở cái tuổi đó thì ai mà chẳng nghĩ trời đất bao la chỉ
có ông đây là giỏi nhất đâu.

Tất nhiên, Lâm Trăn cũng thế.

— Hết chương 28 —

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.