DU HÀNH TRONG THẾ GIỚI SÁNG TẠO - Trang 84

“Cứ đi đâu đó cho tới khi tôi quay lại nhé!” Cô ấy nhắn nhủ tôi. “Lúc

nào ban nhạc cũng tiệc tùng sau buổi diễn cả.”

Thật tình lúc đó tôi cũng chưa có kế hoạch là sẽ đi đâu. Nhưng chẳng

hiểu sao bước chân lại cứ đi về phía quán bar quen thuộc, rồi sau đó lại gọi
cho những thằng bạn chí cốt để thông báo tin tức cực sốc tiếp theo.

Sau buổi diễn, tất cả mọi người đều ở trong tâm trạng rất phấn khích.

Không những The Supremes mà đoàn hộ tống xung quanh cũng vậy. “Đập
tay ăn mừng nào!” Một anh da màu quản lý hành lý nói với tôi. “Đập tay
tôi nữa đi!”

“Lại thêm một cái đập tay của anh chàng tài xế. Tôi cũng chẳng khác gì

họ, chỉ là một người trong đoàn hộ tống. Tuy vậy, có lẽ tôi là người da
trắng đầu tiên và duy nhất trong số đó.

Trước khi loạng choạng bước ra khỏi đoàn hộ tống, tôi hỏi một lượt xung

quanh:

“Ngày mai các bạn có muốn đi đến Núi Dandenong không?”
“Có chứ!” Các anh ấy đáp ngay. “Chúng tôi hiếm khi được đi đây đi đó

lắm.”

Tôi không muốn lấy chiếc xe hơi Holden đã qua sử dụng của mình để đi

dạo với thành viên của The Supremes, nên tôi đã thuê một chiếc Jaguar cực
kỳ tốt mã. Rời khỏi những vội vã bon chen của đời sống thành thị, hai
chúng tôi sớm được ngồi với nhau trên đỉnh núi. Thưởng thức ly trà
Devonshire mua ở một quán cà phê cổ dọc đường, nhấm nháp miếng bánh
nướng có phết mứt dâu và phủ kem tươi.

Những cô gái khác đã có thể nhắn nhủ với tôi rằng:
“Người yêu anh xinh thật đấy!”
Và tôi cũng đã có thể nói lời cảm ơn trong sung sướng với lời khen tặng

đó (dù có lẽ nó không dành cho tôi). Nhưng tại thời điểm ấy, điều tôi cần là
hưởng trọn vẹn khoảnh khắc bên cô ấy. Thế nên trên đường về, tôi đã
không bật radio trên xe hơi lên mà chỉ đề nghị rằng liệu cô ấy có thể hát
cho tôi nghe hay không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.