DƯ SINH - Trang 180

"Bốp", một cú tát trời giáng cứ thế rơi trên mặt anh.

Người hầu ở trong nhà kinh ngạc nhìn cảnh này.

Cố Noãn đè nén, "Mày bị điên rồi."

Cố Thần Sinh bị đánh đến nghiêng đầu sang một bên, một lát sau cúi

đầu nói,

"Em muốn tách khỏi Cố gia."

Cố Noãn tựa như phát điên, tựa giận tựa cười, thô lỗ nắm áo anh kéo

ra phía sau nhà.

Cố Thần Sinh một thân cao lớn để mặc bà kéo đi, từ đầu đến cuối đều

cúi đầu trầm mặc.

"Mày nói đi, hai đứa chúng mày yêu nhau được bao nhiêu? Có lớn

hơn được tình yêu Cố gia dành cho mày không?"

Cố Thần Sinh trầm mặc, bà tiếp tục mắng,

"Mày đã 32 tuổi rồi, sự nghiệp trên tay đã lớn như thế, trải đời cũng đã

hơn mười năm rồi, mày còn định không hiểu chuyện đến khi nào nữa?"

"Em không thể sống thiếu cô ấy."

Cố Noãn bật cười, nghiến răng,

"Chúng mày là chú cháu, là chú cháu đấy. Loạn luân là thứ quan hệ

đáng kinh tởm, mày nghĩ lại đi."

Cố Thần Sinh nhìn bà, "Bốn năm trước, trước khi biết quan hệ này,

chúng em đã yêu nhau rồi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.