ĐỨA TRẺ HƯ - Trang 163

“Còn nữa, vừa rồi anh tìm thấy một sợi len ở trong căn hộ sắp tới bọn em sẽ
ở, anh kẹp nó ở khe cửa tủ quần áo. Sau này, khi đóng mở cánh cửa tủ, phải
nhớ kẹp sợi len đó lại, nếu như phát hiện ra sợi len bị rơi xuống, chứng tỏ
người đàn ông đã lẻn vào, lục lọi đồ, bọn em cũng cần phải đề phòng hơn.”
“Giống như là sợi len anh kẹp ở trên cửa phòng mẹ anh phải không?”
Chu Triều Dương rùng mình nhìn Phổ Phổ, nhưng trong mắt nó không hề
có sự trách móc.
Cậu cúi đầu, ấp úng nói: “Xin lỗi... anh lúc đầu...”
Phổ Phổ ngắt lời cậu: “Em biết, hai người lạ đến nhà anh, là ai thì cũng sẽ
đề phòng thôi. Việc này tên Hạo Tử ngốc nghếch không biết, em không nói
cho anh ấy biết đâu.”
“Ồ”, Chu Triều Dương nói.
Hai đứa xuống xe ở trạm xe buýt cách nhà một trạm, rồi lại đi vòng vèo ở
những con đường nhỏ, chạy trở về nhà.
Chu Triều Dương cố tình không dùng chìa khóa mở cửa, mà gõ cửa, Đinh
Hạo quả nhiên làm đúng theo như lời dặn dò của hai đứa lúc ra đi, cảnh
giác đứng ở phía trong cửa hỏi ai đấy, sau khi nghe thấy giọng của các bạn,
mới vui mừng mở cửa ra, vội vàng kéo hai đứa vào phòng. Hai đứa nói với
cậu ta về việc xảy ra theo đúng nội dung đã bàn bạc lúc trước. Đinh Hạo tỏ
ra hơi thất vọng đối với việc chưa nhận được tiền, sau đó biết được có căn
hộ để ở, lấy được của người đàn ông đó một nghìn tệ phí sinh hoạt, bỗng
chốc vui mừng hớn hở, cùng Phổ Phổ thu dọn hành lý vốn chả có bao
nhiêu, tạm biệt Chu Triều Dương, đi đến nhà mới. Điều đáng tiếc duy nhất
là không thể nào mang được chiếc máy vi tính đi, Đinh Hạo cảm thấy vô
cùng rầu rĩ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.