ĐỨA TRẺ HƯ - Trang 230

“Đúng thế, anh cũng hận một nỗi không làm được như vậy”, khóe môi Chu
Triều Dương thoáng hiện ra nụ cười lạnh lẽo.
“Cuối cùng mụ ta thế nào, cảnh sát nhốt mụ ta bao lâu?”
Chu Triều Dương nghiến răng: “Chỉ nhốt có một ngày, nộp tiền phạt.”
“Mỗi một ngày sao?”, Phổ Phổ hằn học nói: “Cảnh sát chắc chắn bị mụ ta
mua chuộc rồi, cảnh sát từ trước tới nay đều không phải là người tốt, bố em
đã nói như vậy đấy!”
Chu Triều Dương nói vẻ bất lực: “Sự việc này vốn dĩ không thể trách cảnh
sát được, vốn dĩ phải nhốt bà ta lại nhiều ngày, nhưng là bố anh muốn anh
đừng truy cứu trách nhiệm của bà ta.”
“Việc này... mụ ta tạt phân vào người anh kia mà, sự việc như vậy, bố anh
cũng có thể bảo anh cho qua được sao?”
“Trong lòng ông ta chỉ có một mình gia đình nhà con mụ ấy, ông ta không
những bảo anh bỏ qua, còn nói bồi thường cho anh và mẹ anh một vạn tệ.”
Phổ Phổ gật đầu: “Ông ta đưa anh tiền vốn dĩ là việc đương nhiên, ưm, một
vạn tệ cũng rất nhiều đấy, nhưng chú ấy vốn dĩ cần phải đưa cho anh nhiều
hơn.”
Chu Triều Dương nhìn nó một lúc, cười khẩy, lắc đầu, dùng giọng điệu hết
sức kỳ lạ: “Ông ta không nói đến tiền, ông ta vẫn còn là bố anh. Ông ta đưa
cho anh tiền, bắt đầu từ khoảnh khắc ấy, bố anh đã chết rồi.”
Phổ Phổ hỏi vẻ khó hiểu: “Ông ta không đưa anh tiền thì mới không phải là
bố anh chứ! Tại sao đưa anh tiền, ngược lại lại không phải là bố anh nữa?”
Chu Triều Dương nhìn nó một lúc, mỉm cười, như thể là ánh mắt của một
người lớn nhìn nó: “Đợi mấy năm nữa, em sẽ hiểu thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.