ĐỨA TRẺ HƯ - Trang 94

làm chứ sẽ không bán đứng bạn bè.”
Phổ Phổ liếc xéo mỉm cười: “Nhưng anh là miệng rộng.”
“Em... anh biết chừng mực, yên tâm đi, Triều Dương, người anh em tốt, có
nghĩa khí!”
Những đứa trẻ ở độ tuổi này rất có khí khái anh hùng, cậu ta cười lớn mấy
tiếng thể hiện khí khái của mình, giơ tay ra vỗ lên vai Chu Triều Dương,
trong lòng nghĩ thầm nếu như lúc này mình mà mọc đầy râu, vuốt râu thì
trông lại càng hay ho.
Chu Triều Dương thấy hai người bạn đều như vậy, thoáng yên tâm, miễn
cưỡng nở ra nụ cười: “Dù sao thì đã như thế này rồi, nghe theo ý trời thôi.
Đi nào, chúng ta về nhà.” Vừa nói xong câu này, liền nghe thấy hai tiếng
sấm nổ lớn ở trên trời, tiếp đó những hạt mưa lớn to bằng hạt đậu dồn dập
rơi xuống.
Những người không đem theo ô ở Cung thiếu nhi lũ lượt chạy tán loạn.
Ba đứa cũng vội vàng chạy đến trạm xe buýt, ngồi xe buýt trở về nhà.
Đứng ở trên xe buýt, Chu Triều Dương thẫn thờ nhìn từng hạt mưa lớn đang
bay bên ngoài cửa kính, cậu cảm thấy tất cả mọi việc xảy ra ngày hôm nay
giống như một giấc mơ. Cậu ngước mắt nhìn hai người bạn, Đinh Hạo vẫn
đang cúi đầu, bộ dạng tâm tư nặng nề, đừng tưởng cậu ta cao lớn nhất, tính
cách khoáng đạt nhất, nhưng thực ra cậu ta rất nhát gan, bây giờ cậu ta đang
rất mâu thuẫn thì phải?
Phổ Phổ thì lại có bộ dạng tỉnh bơ bất cần, nó luôn có bộ dạng này. Nó thấy
Chu Triều Dương nhìn nó, cũng mỉm cười với cậu, như thể không hề để
tâm.
Chu Triều Dương khó khăn nở ra nụ cười ảo não, tiếp đó liền quay đầu đi,
chuyển tầm nhìn vào trong màn mưa mênh mang ở phía bên ngoài cửa xe.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.