Họ gần như trượt vào một đám mây bụi
bay chầm chậm, đám bụi ngày càng dày
đặc cho đến khi che mờ cả sa mạc lẫn
mặt trăng. Con tàu trở thành một tiếng thì
thầm của bóng tối nằm dài theo phương
ngang, chỉ được soi chiếu nhờ ánh sáng
xanh phát ra từ bảng điều khiển.
Những lời cảnh báo về các cơn bão như
thế lướt nhanh như chớp qua tâm trí
Jessica - rằng chúng cắt kim loại như cắt
bơ, khoét vào thịt sâu đến tận xương và
gặm dần vào xương. Nàng cảm thấy cú
va chạm của cơn cuồng phong phủ kín
bụi. Nó xoáy họ quay mòng mòng trong
khi Paul đánh vật với bộ điều khiển.