Tiếng xe dừng lại phía sau mà cô chẳng nghe thấy gì nữa rồi. Một
bóng đen che cô khỏi ánh sáng từ hoàng hôn.
Diệp Mi ngước khuôn mặt đẫm nước mắt lên liền chạm ngay vào nòng
súng lạnh lẽo. Tiếng cười lanh lảnh phát ra ngay sau đó.
"Lâm Diệp Mi, cô cướp đi Dục Nam của tôi, còn con trai cô còn khiến
tôi suýt nữa mất đi một cánh tay. Món thù này, tôi phải trả."
Đoan Chính Doãn từ đằng sau tiến đến, giằng cây súng từ tay tên áo
đen.
Diệp Mi vẫn lặng yên ngồi đó. Cô chẳng nhúc nhích.
"Cô không nghe thấy gì sao!? Tôi sẽ giết cô đó."
Bỗng Diệp Mi cảm thấy thật buồn cười. Cô bật lên tiếng cười thê
lương đến lạnh người, nước mắt cô thì không ngừng tuôn rơi.
"Giết đi, ha ha. Giết tôi đi. Tôi bây giờ không còn gì để lưu luyến nữa
rồi. Dục Khiêm chắc chắn sẽ tìm đến với ông ngoại nó thôi. Nó sẽ không
về với Quan gia đâu. Cô có thể thoải mái làm Quan phu nhân rồi đó. Đúng
như cô mơ ước. Giờ thì giết tôi đi."
Đoan Chính Doãn hơi ngớ người nhìn người phụ nữ bên dưới.
Diệp Mi gần như lú lẫn rồi. Cô còn chẳng cảm nhận được hành động
và điều khiển trí não mình được nữa. Sự phản bội của mẹ và Dục Nam, sau
đó là cái chết của mẹ do chính tay mình làm ra, mọi thứ gần như đã vượt
qua tầm kiểm soát của cô. Đả kích dồn dập lên đầu và bây giờ cô mới có
thể quay lại là con người thật của mình. Mỏng manh, yếu đuối giống như
tất cả người con gái bình thường khác.